Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 38

“Bảo vệ tính mạng của ta?” Ly Toái Phong nhún vai, “Hắn chỉ muốn một kiếm giết chết ta thôi!”

“Là ta không tốt, Toái Phong.”

Đế Hạo buớc lên.

Huynh đệ các ngươi có mâu thuẫn gì thì tự giải quyết với nhau, sao lại khiến người khác liên lụy vào?” Khinh Hàn ở phía sau chậm rãi nói.

“Huynh đệ?” Tin tức này so với việc hỏa tinh đụng vào địa cầu còn khiến ta kinh hoàng hơn.

“Đúng vậy,” Ngón tay của Khinh Hàn chạm vào bên tai ta, nghịch ngợm những sợi tóc rối, trêu đùa nói: “Bọn họ là huynh đệ cùng mẹ khác cha.”

“Hả? Rốt cuộc là chuyện gì thế?”

“Mười sáu năm trước, phụ thân của Đế Hạo phát giác thê tử của mình lén lút tư thông với một nam nhân khác ở bên ngoài Chú Kiếm Điên, hơn nữa nhi tử sinh ra cũng không phải của mình, vì thế hắn đem thê tử và hài nhi cùng đuổi khỏi Chú Kiếm Điên, thề rằng nếu kiếp này còn gặp lại chắc chắn sẽ lấy mạng đối phương. Người mà thê tử hắn tư thông chính là Thánh Tuyền Giáo giáo chủ lúc đó – Ly Đạo Nhiên.”

“Nguyên lai là như thế …” Ta có chút xúc động, phụ thân của Đế Hạo lòng tự trọng hẳn là rất mạnh, bị thê tử cắm sừng, còn sinh ra một đứa con không phải của hắn, không tức giận đến nỗi đem nàng cùng nhi tử đồng loạt giết chết cũng đã rất không tồi rồi.

“Hừ, lúc còn nhỏ ta nghe người khác nói Đế Hạo càng lớn càng giống cha, còn ta thì giống nương, cho nên ta trang điểm như mẫu thân đến gặp Đế Hạo, nhưng thật đáng tiếc, hắn dường như một chút cũng không nhớ được khuôn mặt của nương.”

Thần sắc của Đế Hạo vẫn như cũ, nhưng trong thoáng chốc ta nhìn thấy ngón trỏ đang buông thõng của hắn hơi run run, có lẽ hắn rất muốn đưa tay chạm vào đứa em trai của mình.

“Đế Hạo, nếu đã như thế,” Khinh Hàn phất tay áo đem ta ôm chặt vào lòng xông ra, “Ngươi trước giải quyết chuyện gia vụ của ngươi,ta và Tàm Đậu đi trước một bước, kịch hay ở Bộc Tà sơn trang các hạ chớ nên bỏ qua! ~”

Ta quay đầu nhìn, thấy Đế Hạo giơ tay ra túm lại nhưng chỉ khẽ chạm được vào đầu ngón tay ta, Ly Toái Phong một kiếm hướng ngay giữa lưng Đế Hạo, ta chỉ có thể hô to: “Coi chừng!”

Đế Hạo đành quay đầu đi, ngược lại Khinh Hàn một phen đắc ý nói với ta, “Tàm Đậu ca ca ngươi không cần lo lắng, huynh đệ bọn họ chỉ là đánh yêu thôi~”

Chưa đến nửa khắc, Khinh Hàn đã mang ta ra khỏi Thánh Tuyền Giáo đến bãi đầm lầy. Vừa dừng lại ta đã một quyền đấm tới, hắn dễ dàng giữ chặt nắm tay của ta, ngón trỏ không quên trêu đùa cọ cọ vài cái trên đó, giận đến ta há miệng rống to, “Ngươi cái đồ hỗn đản này! Tại sao đi nhanh như vậy! Vạn nhất Đế Hạo phát sinh chuyện gì làm sao bây giờ?”

Ngón tay Khinh Hàn hơi dùng lực, vừa đúng ngay huyệt đạo trên mu bàn tay ta, đau đến nỗi ta lập tức nới lỏng tay ra, “Ôi chao, ngươi lo lắng cái gì? Ly Toái Phong từ trước đến nay vẫn trông mong đại ca hắn đến tìm hắn, khó khăn lắm mới chờ được, cùng lắm thì trút giận một chút, làm sao mà tổn hại đến tính mạng của đại ca mình. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, hắn căn bản không phải đối thủ của Đế Hạo.”

Ta vừa định rút tay về thì nhìn thấy khóe môi Khinh Hàn rướm ra những sợi tơ máu đỏ tươi, “Ngươi bị sao thế?”

Khinh Hàn cười nhạt, đưa ngón tay sờ sờ khóe môi, chậm rãi nói: “Ai cha, có vẻ đã thương tổn đến tâm mạch.”

“Cái gì?” Lẽ ra ta nên sớm biết, khi nãy Khinh Hàn không hề phòng bị thay ta đỡ một chưởng của Đế Hạo, sao có thể vô sự chứ?

“Đi thôi.” Hắn kéo kéo tay ta.

“Đi? Ngươi không phải nên tìm một chỗ để chữa thương sao? Thương đến tâm mạch ngươi không thấy đau ư? Ta túm hắn lại, trong lòng lo lắng cực kỳ.

“Đau?” Khinh Hàn quay đầu, khóe môi mang theo một tia cười khiến ta thần hồn ngơ ngẩn, “Nếu ta còn có thể nhớ được cái gì là đau thì tốt biết mấy.”

“Khinh Hàn!” Ta giữ chặt hắn, “Nói thật đi, thương tích của ngươi có nặng lắm không?”

“Ha ha,” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt mặt ta, “Nghiêm trọng hay không thì sao chứ? Ngươi vẫn là nghĩ cách rời đi Vân Mộng Trạch thì hơn, bằng không ngươi sẽ không đến kịp Bộc Tà sơn trang để tham dự luận võ kén rể ~”

“Hả?” Ta sững sờ, nghĩ đến hắn từng đối Đế Hạo nói hai ta sẽ ở Bộc Tà sơn trang chờ, “không lẽ ngươi cũng đi luận võ kén rể?”

“Đúng a, có điều ta chỉ đi xem thôi. Nguyên bản ta đối mấy vụ tỉ thí của bọn võ lâm nhân sĩ một chút hứng thú đều không có, nhưng nếu là ngươi lên đấu, thế thì khác à ~. Ngươi nghĩ xem với công lực ngươi hiện nay, đi lên đấu mấy hiệp còn không bị nguời ta đánh cho rơi đài?” Khinh Hàn gõ gõ đầu ta.

“Ô ~ nói vậy ngươi phải giúp ta rồi!” Tốt quá, nếu Khinh Hàn đồng ý giúp ta thì không cần lo lắng sẽ hoàn thành không được nhiệm vụ sư phụ giao phó nữa.

“Tàm Đậu ca ca yêu dấu,” nụ cười của Khinh Hàn bỗng nhiên sắc bén hẳn lên, vận tốc tim ta bất chợt loạn đập gấp ba lần, “Bộ trông ta giống đứa ngu lắm sao? Cưới vợ cho ngươi, sau đó nhìn ngươi cùng nữ nhân kia tình nồng ý hợp?”

“Thế …… thế ngươi ……”

“Ta ư, là đề phòng vạn nhất …… vạn nhất nếu người thắng là ngươi …… ta sẽ giết ngay nữ nhân kia.” Khinh Hàn một bên nhàn nhã thưởng thức biểu tình của ta, đứa hỗn đản này vạn năm ngữ khí cũng không bao giờ thay đổi.

“Đừng đùa nữa, đại ca ……” lão nhân gia ngươi muốn mỹ nữ có mỹ nữ, cầu mỹ nam có mỹ nam, sao lại cứ vì một tiểu tốt như ta lao tâm lao lực làm lớn chuyện thế.

“Ta đang rất nghiêm túc mà ~” Hắn vỗ vỗ hai má ta như dỗ một con tiểu cẩu, hừ, ngươi nghiêm túc thích gây chuyện với ta thì có!

Muốn rời đi Vân Mộng Trạch đương nhiên phải tìm lại chiếc bè gỗ. Có điều khi ta tìm được nơi giấu chiếc bè gỗ thì nó đã không cánh mà bay rồi.

Mẹ nó, mấy mụ bà tám Lưu Sấu Am, lão tử giúp các ngươi, các ngươi lại qua cầu rút ván! Quả đúng là độc nhất phụ nhân tâm! Ta bực tức nhặt lên một hòn đá ném thẳng vào đầm lầy.

Khinh Hàn ở một bên thong dong nhìn ta: “Nè, ngươi tìm gì thế?”

“Tìm lại chiếc bè gỗ của ta. Không có bè gỗ làm sao rời đi Vân Mộng Trạch?” Ta đầu cũng không ngước mà trả lời hắn. Chớ chọc ta, lão tử hiện giờ rất không vui.

“Ô,” Khinh Hàn vỗ vỗ tay, “Bất quá ai nói rời đi Vân Mộng Trạch nhất định phải dùng bè gỗ, dùng khinh công không được sao?”

“Khinh công? Ngươi tưởng ngươi là siêu nhân à!” Ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn, đợi đã, nếu khinh công mà nói, biết đâu chừng người trước mắt quả thực có thể so với siêu nhân.

“Siêu nhân là gì?”

“Chính là ngươi á!”

Khinh Hàn không nói không rằng cười cười, một tay ôm lấy ta bay vọt đi. Mỗi lúc ta nghĩ mình sắp rơi xuống đầm đều nghe thấy tiếng cười nhẹ rất giàu từ tính của hắn, sau đó mũi chân hắn nhẹ nhàng chạm vào mặt nước rồi lại bay lên.

Lúc đến được khu rừng đối diện của Vân Mộng Trạch, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Tàm Đậu ca ca, nếu ngươi cứ rúc vào lòng ta như vậy, ta thật rất vui ~ Có điều ngươi ôm chặt đến thế, người ta không thở nổi.”

“Ai …… ai thèm ôm chặt ngươi chứ!” Mặt ta phút chốc nóng ran như lửa đốt, một quyền đánh vào lòng ngực hắn cho chừa thói hồ ngôn loạn ngữ.

Nắm đấm vừa nện xuống, Khinh Hàn “khụ” một tiếng liền phun ra cả miệng đầy máu.

Ta sững sờ bất động tại chỗ, nhìn hắn nhanh chóng điểm huyệt đạo của chính mình, sau đó chậm rãi từ trong ngực rút ra một chiếc khăn tay màu trắng lau đi vết máu.

“Tại sao …… ngươi bị thương nặng đến thế, tại sao vẫn không nói?” Lòng ta chợt thắt lại, nơi thiếu chút bị Đế Hạo đánh trúng bất giác trở nên nhức nhói vô cùng.

“Đứa ngốc, với ta mà nói đây không tính là trọng thương. Nhưng nếu là ngươi, chỉ sợ dù ta có truyền bao nhiêu chân khí cũng cứu không được cái mạng nhỏ của ngươi, như thế mà tính, xem ra vẫn lời chán.”

“Ngươi mới là …… đồ ngốc ……” Ta cúi đầu, ánh mắt bỗng cay cay.
Bình Luận (0)
Comment