Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 75

Trở lại khách *** nghỉ ngơi, ta nằm trong lòng ngực của Khinh Hàn, nhìn thấy ánh trăng đang mơ hồ ngoài cửa sổ, hơi thở của Khinh Hàn cứ như lướt qua trên đỉnh đầu của ta, những ngón tay cứ quấn quấn tóc ta thành từng lọn.

‘Ngày mai sẽ về đến Cửu Trọng Thiên.’ Khinh Hàn không nhanh không chậm nói ra.

‘Ừhm.’ Ta kéo chiếc chăn bông về phía người mình, làm hắn nghĩ là ta đã ngủ rồi. Hắn thật sự rất thấu hiểu con người ta, ta bướng bỉnh, luôn nói những lời là rất tốt trong khi ta cảm thấy rất tệ, hắn đều biết cả. Cho nên chuyện ta gặp Đế Hạo, làm sao hắn có thể không biết được. Hiện tại lại chỉ phun ra một câu như gió thoảng mây bay: ‘sẽ về đến Cửu Trọng Thiên’, kì thật thì đây cũng là hắn đang thử ta mà thôi.

Ta có chút buồn cười, không biết có phải là nhân phẩm của ta có vấn đề hay không, lúc ở cạnh Đế Hạo làm cho Đế Hạo lúc nào cũng thấy bất an, rồi hiện tại ở bên Khinh Hàn ta cũng lại làm cho Khinh Hàn bất an.

Ta xoay người về phía Khinh Hàn, vùi đầu sâu vào trong lòng ngực của hắn.

Đến giữa trưa hôm sau, bọn ta đã đứng dưới chân núi Cửu Trọng, chậc, dưới chân núi có rất nhiều xe ngựa đang đổ, còn có một ít đệ tử của các môn phái khác.

Khinh Hàn từ xa đã nhìn thấy bọn họ, chỉ hơi hướng về phía họ rồi có trên mặt là một nụ cười đầy trào phúng.

‘Tiểu Đậu Tử, xem ra khác nhân đến Cửu Trọng Thiên của chúng ta quả là không ít nha.’

‘Ha ha, đúng vậy, ai cũng muốn có Phong Ngọc Lộ quý giá đến thế mà………’ ta nhún vai nói mà phối hợp cùng hắn.

‘Kể ra thì có: phái Lộc Thương, Lăng Lư đảo, chậc chậc, còn có cả Khê Lam giáo cũng đến luôn đây này, Khê Lam giáo vốn là ít đi lại trên giang hồ đó.’

Ta lại phối hợp cùng hắn: ‘ai cũng muốn có Phong Ngọc Lộ quý giá đến thế mà.’

‘ Băng Lạc thay ta chiếu cố thật tốt cho khách nhân đường xa tới thăm ta.’ Vừa dứt lời Khinh Hàn liền kéo ta mà phóng qua đỉnh đầu của lũ ô hợp, mà những người ấy lại ngây ngốc mà nhìn thân ảnh của bọn ta, và giây tiếp theo thì bị kim châm độc của Băng Lạc bắn tới, trong một thoáng phía sau lưng ta tiếng rên la khắp nơi.

Ai……i…..i…… xem ra Băng Lạc có không ít đồ chơi mà.

Không quá lâu sau đó, bọn ta đã đi đến trước thềm đá của Cửu Trọng Thiên, ta hình như lúc trước chưa từng để ý đến những bậc thang đá nơi này,  nhíu mày quay đầu mà nói với Khinh Hàn: ‘ Chậc, ngươi sao lại xây nơi này ở nơi cao vậy chứ? Tối đến gió lớn thổi ngươi không thấy ồn ào hả? mà cho dù là có xây ở nơi cao thế này thì cũng đâu có cần dùng đến nhiều bậc thang đến thế này đâu, ta nhìn muốn hoa mắt hết luôn rồi nè! Đã tốn công đẽo nhiều bậc đến thế sao không làm thang máy cho ta nhờ một cái, không cần có điện, có sức người kéo cũng được mà………’

‘Ngươi gân cổ nói lảm nhảm nhiều thế không mệt hả? ta đem ngươi lên là được rồi chứ gì!’ hắn trên mặt lúc này biểu cảm cũng không biết là nên khóc hay nên cười, nhưng trong ánh mắt lại giống như đang trêu chọc ta, chạm nhẹ lên bờ môi của ta, rồi nắm cả thắt lưng của ta mà bay lên.

‘Ta mới không cần ngươi đem ta lên nha!’ ta né hắn nhích qua một bên, lão tử đây đi trên không cũng đủ rồi: ‘lúc này ta phải chính mình tự lên mới được!’

Chỉ sợ Khinh Hàn tóm ta lại, ta phải vận khí thật nhanh mà chạy lên, đến Cửu Trọng Thiên đã mấy lần, mà chưa lần nào ta tự mình đi lên cả! tên Khinh Hàn đang bay phía sau lưng ta còn nói ra mấy câu trêu đùa nữa chứ.

‘Tiểu Đậu Tử à, từ phía sau thì thấy cái mông ngươi đúng là quyến rủ người ta lắm đó nha……’

‘……câm miệng lại’ sao ta đã cố sức mà trốn hắn thật nhanh mà quay lại đã thấy hắn sát cạnh sao lưng ta ngay à.

Bọn ta rốt cuộc cũng tới được đỉnh núi, haiz….cuối cùng cũng đến được nơi gọi là ‘đây’.

‘Không cần hoài nghi, đúng là ta’ Khinh Hàn nhìn chung quanh đang lộn xộn hỏi: ‘ Điệp Y đâu rồi?’

‘Điệp Y tỷ tỷ đang ở chính điện đối phó với bọn võ lâm nhân sỹ, bọn họ đều đòi gặp cho được  môn chủ’, thị nữ tuy miệng trả lời Khinh Hàn nhưng còn thấy được vẻ sợ hãi cố giấu diếm của ả.

‘Thế nào? Tìm được Phong Ngọc Lộ chưa?’ Khinh Hàn ngồi bên giường, miệng thì cười cười nói nói, nhưng lại làm cho người ta bất động.

Đang sờ sờ coi màn trướng thì ta lại ngạc nhiên quay đầu phát ra tiếng nói

‘ Không nghĩ được là liếc mắt một cái đã bị ngươi phát hiện.’ thị nữ kia há miệng thở chậm rãi mà nói ra.

‘Haha, tất cả thị nữ trong Cửu Trọng Thiên của ta, không bao giờ gọi Điệp Y là tỷ tỷ, các hạ đây chắc là Linh Nguyệt lâu chủ Lâm Triều Nguyệt.’ Khinh Hàn lại kéo nhẹ người ta ngồi bên cạnh hắn, chỉ chỉ về phía Lâm Triều Nguyệt mà nói: ‘ Tiểu Đậu Tử, so với dung mạo của Lâm lâu chủ, ngươi thấy có so được không?

Lòng ta vui vẻ mà nói: ‘ Ăn đứt nàng ta luốn ấy chứ……?

‘Ăn đứt?’

‘CÒn không bằng một nửa nữa?’

Ta vừa dứt lời, Lâm Triều Nguyệt dâng lên một cơn tức giận, con mẹ nó, chạy đến đây làm đạo tặc mà còn muốn người ta tôn trọng sao!

‘Vậy để bổn cô nương xem coi tôn chủ ngươi võ công có còn lợi hại như trước không?’ vừa dứt lời nàng ta liền đánh tới một chưởng, Trầm Trạc Thanh tên khốn kia một con tép rêu thừa cơ khh suy yếu đánh vỡ nguyên khí mà đã dám kiêu ngạo sao?

‘Ông nội ngươi, lão tử ta đây nhìn không quen mắt cái loại nữ nhi giống như ngươi vậy!’ không chờ Khinh Hàn động thủ, ta đã xuất chưởng, chỉ một chưởng đã đánh văng ả, một chưởng nữa đánh đến cổ tay  ả, một tiếng răng rắc, ta bẻ gãy tay ả.

‘A——-‘ ả té ngã trên mặt đất không gượng dậy nổi.

‘Từ lúc nào ngươi học trộm được Phân Cân Thác Cốt Thủ của ta?’ Khinh Hàn tóm ta về phía hắn rồi nhéo nhéo mặt của ta mà nói.

‘Cái gì mà bảo ta học trộm chớ! Đều là ngươi lấy ra để đối phó ta thôi! Thế mà còn không lấy đấy mà học thì có mà là tên ngốc à!’

‘Được rồi, ngươi không học trộm chiêu thức của ta, tối chúng ta lại bàn chuyện này, còn Lâm cô nương, bọn ta vẫn nên mau chóng mang cô nương ra ngoài gặp khác nhân của bọn ta.’ Khinh Hàn mở cửa ra, một tiếng vang lên, làm mấy thị nữa không tránh khỏi kinh ngạc.

‘Môn chủ……người đã xuất quan………’

‘Ừ, cứ xem như ta là ‘xuất quan’ vậy, giờ các ngươi đem Lâm cô nương đến chính điện cái đã’

Thế nên, ta cùng Khinh Hàn đến chính điện, vừa đến cửa đã dừng lại.

Ở giữa chính điện các chưởng môn đều quây quanh có một mình Điệp Y.

‘Ai Điệp Y cô nương, các người cứ mãi nói môn chủ của các người bế quan, lại liền bế quan đến một năm rưỡi, vẫn không ra, ngươi không lo lắng là môn chủ ngươi đã xảy ra chuyện gì sao?’  người đang nói chính là Nhậm Lộc Thương chưởng môn của phái Tỉnh Mặc Lan, cái tên nghe qua thật tao nhã, nhưng đáng tiếc khuôn mặt có nguyên một con ‘bọ’ ( mụn ruồi) to nhức mắt, cứ mở miệng nói là con bọ rung theo nhìn vui mắt ghê gớm.

‘Tỉnh chưởng môn, trước đây môn chủ ta có bế quan một năm rưỡi ngươi cũng đâu có khẩn trương muốn gặp môn chủ ta thế này đâu!’

‘Giờ với ngày xưa không giống nhau’ mở miệng lần này là đảo chủ của Lăng Lư Đảo Mộc Thương Bắc: ‘ Nguyệt Lương Thành cũng bị Cửu Trọng Thiên các ngươi diệt trừ tân gốc, Bộc Tà Sơn Trang từ sau sự kiện chọn rễ còn chưa gượng dậy nổi, Đế Hạo của Chú Kiếm Điên thì cũng tuyên bố gác kiếm khô về Chú Kiếm Điên nữa, như muốn thoái ẩn, còn môn chủ của các ngươi một năm rưỡi lại không có tin tức gì, giang hồ đang chia năm sẽ bảy, ngươi bảo  phải làm sao?’

Đế Hạo……hắn không về Chú Kiếm Điên  nữa?

Dung nhan tiều tụy kia lại hiện lên trước mắt ta, trong lòng ta bỗng nỗi đau đớn lại dâng tràn.

‘Mọi người cứ yên tâm tôn chủ của ta chưa hề có ý nghĩ thoái ẩn giang hồ’ Điệp Y đang muốn minh xác cho mọi người rõ, tuy đang yếu thế, nhưng trên mặt thần sắc không thay đổi.

‘Điệp Y cô nương nói cũng vô dụng, chúng ta phải tận mắt nhìn thấy mới an tâm.’  Là giáo chủ của Khên Lam Mạc Thiều cũng nói phụ họa theo.

Điệp Y mày khẽ rung, bọn người này quả thật muốn xác nhận là Cửu Trọng Thiên đang vô chủ thừa cơ cướp lấy Phong Ngọc Lộ mà.

Ta đứng cạnh Khinh Hàn, mặt cúi thấp xuống, không dấu được cười khinh, ta biết là hắn đang khinh khi cái lũ ngụy quân tử kia.

‘Chư vị quả thật là quan tâm tại hạ nha.’  Khinh Hàn nhanh chóng mở cửa ra,  đón lấy ánh mắt đang dại ra khi nhìn thấy Khinh Hàn của Điệp Y, nước mắt giống như là đang sắp tràn ra tới nơi.

Ta làm bộ tự nhiên mà đến cạnh nàng, giữ lấy thân thể đang run rẫy của nàng: ‘ Điệp Y tỷ tỷ, thật ngại quá, làm cho ngươi phải đợi chúng ta lâu như vậy mới xuất quan.’

Khinh Hàn hơi hướng tới bọn ‘khách quý kia’ mỉm cười, chỉ thấy sắc mặt của bọn họ đang trái xanh rồi trắng bệch ra. Khinh Hàn hướng tới ghế chủ thượng mà ngồi xuống, áp đảo hết toàn bộ cái không khí lộn xộn, làm cho lũ ngụy quân tử đang huyên náo nảy giờ im bặt.

‘Thật sự là đa tạ sự quan tâm của chư vị đồng đạo.’  Rồi Khinh Hàn lại ra một thế thủ ở tay,  mấy thị nữ dẫn Lâm Triểu Nguyệt đi ra: ‘ Lâm lâu chủ hình như là bị lạc đường trong Cửu Trọng Thiên, không cẩn thận mà đi vào tẩm điện của ta, ta tưởng lầm mà ra tay đả thương, tại hạ lúc này xin hướng Lâm lâu chủ giải thích.’

Vừa dứt lời, mấy tên chưởng môn đều quay về phía khuôn mặt đang trắng bệch của Lâm Triều Nguyệt, ánh mắt như muốn nói rằng muốn hẫng tay bọn họ mà lấy cắp dược tiên.

‘Khinh Hàn ngài bế quan một năm rưỡi, làm cho võ lâm đồng đạo rất lo lắng đó.’ Vừa dứt lời lại vung chén trà bay về phía bọn ta, cái loại tiểu xảo này ta thật sự là nhìn thấy nhiều lắm rồi, không nhọc mỹ nhân của ông đây phải động thủ, ông nội đây cho ngươi biết lợi hại là gì.

Chén trà vừa bay tới, ta liền đặt tay xuống cái bàn bên cạnh, phát ra nội lực, khiến cho cái bàn vị chấn động mà vỡ nát văng ra làm chén trà đang trên đà bay tới vỡ nát, ta lại âm thầm đem nội lực tản ra, làm cho những mảnh vỡ bắn ra, giống như là bị tung tóe dưới sức nổ của đạn vậy, làm cho mấy tên chưởng môn chật vật tránh né, đặc biệt cái tên Mạc Thiểu kia cái mặt như tổ ong vò vẽ vậy.

Lúc này bỗng có tiếng vỗ tay truyền đến, ta nhìn về phía cửa đại điện, chỉ thấy một vị công tử tay đang cầm quạt phiến bước thẳng tới.

‘Xem ra Tàm Đậu thiếu hiệp đã là một cảnh giới cao rồi, không biết sư huynh ta đây có còn làm được đối thủ nữa không đây.’

‘A! Dạ đại ca!’ ta thật cao hứng mà nói, ai da, còn chưa kịp gửi một phong thư cho huynh ấy nữa! chắc hẳn một năm rưỡi qua rất lo cho ta đây.

‘Chặc, còn nhớ đến vị đại ca này sao hả, thật là khó tin nha!’  Dạ Lưu Hiểu phẩy phẩy quạt đi vào trong, nhìn bốn phía rồi chân thành nói: ‘ tại hạ muốn ôn chuyện cũ cùng Tàm Đậu thiếu hiệp chẳng hay chư vị có phiền lòng?’

‘A…… tệ phái còn có chuyện phải xử lí……’ Mạc Thiều đứng lên đi ra.

‘Tôn chủ không có việc gì, bọn ta thật yên tâm, không dám quấy rầy’ mấy tên chưởng môn khác cũng nối bước đi ra, ta thấy rất hưng phấn.
Bình Luận (0)
Comment