Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 83

‘Điệp Y!’ ta xoay sang bên cạnh nói lớn tiếng với Điệp Y ‘lập tức phái người đi đến Túc Thiên Các, cẩn thận nhất cử nhất động, đặc biệt là Dạ Lưu Hiểu!’

‘Vì sao? Túc Thiên Các làm sao thế?’ Điệp Y nhíu nhíu mày.

Lòng ta bỗng nhiên nặng nề khó tả: ‘ Túc Thiên Các có thể có mối quan hệ mật thiết với Bích U cung, bây giờ ta phải đi tìm Khinh Hàn trước khi cùng Đế Hạo luận võ ở Lạc Sơn

Nói xong ta liền chạy đi băng băng, nhảy lên một con ngựa, đón gió mà đi.

Chỉ mong là do ta suy nghĩ quá nhiều……Dạ Lưu Hiểu, ngoại trừ Khinh Hàn cùng Đế Hạo thì chính là người mà ta tín nhiệm nhất, ta quả thật không muốn chính mình phát hiện ra chính là kẻ lừa dối ta nhiều  nhất.

Lần đầu tiên gặp được Dạ Lưu Hiểu chính là ở tửu lâu, hắn mượn Vô tà của ta xem còn ta thì mượn ngọc bội tùy thân của hắn xem. Khối ngọc bội kia có hinh giống hệt như đồ án ở trên lưng ta, ta hoài nghi không biết đồ án trên lưng ta chính là được vẽ lên từ khối ngọc bội kia hay không. Nếu Dạ Lưu Hiểu cùng Bích U cung có quan hệ, như vậy có thể giải thích được vì sao kẻ ám toán Ly Toái Phong có thể sử dụng Lưu Vân Phân Thủy kiếm, bởi vì ngày đó Đế Hạo truyền dạy cho ta thì Dạ Lưu Hiểu cũng có mặt bên cạnh……hắn lại là người đối với các chiêu thức của võ công thì không bao giờ quên, cho nên khi ta sử dụng chiêu thức Ngự Hoa Bát thức ở buổi luận võ đối phó với Bạch Lộ Ngưng thì chiêu thức cũng hiển nhiên bị hắn học được, mà khi Du Dạ Lai thấy Ly Toái Phong bị ám toán cũng chính là kẻ đó đã dùng Ngự Hoa Bát Thức

Lòng ta không khỏi rung lên toát ra một trận mồ hôi lạnh, nếu sự thật là vậy…… ngày ấy ở phùng gia, ta cùng Khinh Hàn đuổi bắt Bạch Lộ Ngưng đúng lúc Dạ Lưu Hiểu xuất hiện, không phải vì cứu ta, mà là giúp cho Bạch Lộ Ngưng trốn thoát……nếu thế thì khi ta bị Bạch Lộ Ngưng cắt đứt gân tay chân thì hắn sao còn lại mang ta đến Cửu Trọng Thiên chữa thương làm gì? Mà việc ta học được Lưu Vân Phân Thủy kiếm cũng là do hắn giật dây, còn trước khi tỷ thí với Hắc Tùng kiếm khách, thì hắn là người đầu tiên dạy ta điều tức nội lực……rồi khi ở cuộc luận võ chọn rễ, hắn không chỉ một lần chỉ điểm cho ta……thậm chí khi ta cùng Khinh Hàn đi đến Ngọc Quỳnh Phong mất một năm rưỡi thì hắn cũng đã tốn rất nhiều công sức mà tìm ta, nếu quả thật hắn muốn hại ta, thì ta chết một lần không đủ!

Có lẽ……có lẽ là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, giống như đồ án hình Lưu Vân thì ngọc bội nào không có, hắn có một khối giống thế thì cũng chẳng nói lên được điều gì, hơn nữa nếu khối ngọc kia thật sự tượng trưng cho thân phận của hắn, thì làm sao có thể tùy tiện đưa cho ta xem.

Đúng thế, dù là thế nào đi nữa, ta cũng có dự cảm, Khinh Hàn cùng Đế Hạo luận võ sẽ có sự việc gì đó ngoài ý muốn.

Ta chạy như điên, đến rạng sáng hôm sau thì đã đến chân Lạc sơn.

Lạc sơn thật tế là tên hai ngọn núi người ta thường gọi vậy, ngọn thứ nhất, có thể dễ dàng leo lên, còn ngọn núi kia nghe nói là trên đỉnh núi có một bãi đất bằng phẳng, nhưng địa thế hiểm trở, khó lên lên. Khi đi đến tòa núi kia, sẽ có một cầu treo đi lên phía trên, sau đó sẽ gặp đực của thông đi đến nơi bãi đất đó.

Có lẽ hiện tại Đế Hạo cùng Khinh Hàn đã bắt đầu luận võ rồi, nghĩ đến đó ta càng thêm lo lắng, dùng chân khí di chuyển trong khoảng nửa nén nhan thì ta đi đến được chiếc cầu treo.

Gió đồi thổi khiến chiếc cầu kia hơi chấn động, nhìn thấy dưới chân núi mây khói hư ảo, ta không biết có thể làm gì cho hai kẻ kia hay không nữa, dùng nội lực ổn định lại chiếc cầu kia, vừa định di chuyển thì có người gọi ta từ phía sau.

‘Tàm Đậu thiếu hiệp, ngươi muốn đi nơi nào vậy?’

Ta xoay người lại thì thấy Liễu Tấn, trong lòng không tránh được một trận giật mình, Liễu Tấn đã đến đây, có phải chăng Dạ Lưu Hiểu đã đi qua chiếc cầu này đến nơi kia rồi hay không?

‘Liễu huynh, tại hạ bây giờ không rảnh trò chuyện cùng huynh,  ngày sau nhất định bồi huynh uống rượu tại Túc Thiên Các!’ ta làm cái lễ rồi tiếp tục đi, không nghĩ đến một trân gió lạnh tràn đến từ phía sau, Liễu Tấn đã rút kiếm ra ta nhanh chóng xoay người, dùng hay ngón tay kẹp lấy mũi kiếm.

‘Tàm Đậu thiếu hiệp công phu quả nhiên không tồi!’ Liễu Tấn lại di chuyển kiếm hướng đến nơi khác mà tiến tới, ngăn cản sự kiềm chế của ta: ‘ vôl uận thiếu hiệp có chuyện gì quan trọng, mong rằng sau sáng mai có thể lại đến đây.’

‘Qua sáng mai thì đã trễ!’ ta  biết Liễu Tấn sẽ không nương tay với ta: ‘ nếu Liễu huynh cản trở tại hạ, vậy thì đừng trách tại hạ không khách khí!’ ta dùng tay bẻ gẫy thanh kiếm mà Liễu Tấn hướng đến ta.

Ta xuất chiêu Vi Sào, áp chế chiêu thức của Liễu Tấn, lòng ta nóng như lửa đốt, chiêu thức so với bình thường cũng nóng nảy và nhanh hơn, Liễu Tấn không ngăn cản ta được, ta liền nhân cơ hội điểm huyệt nói của y.

Đi qua cầu treo, ta chạy vội lên đỉnh núi, từ phía xa ta nghe thấy tiếng đá vỡ do bị nội lực chấn……

Ta đi đến đỉnh núi thì thấy hai nhân ảnh đang kịch liệt giao chiến.

Thế kiếm của Đế Hạo mạnh mẽ, đủ để làm cho núi đá nứt ra, Khinh Hàn thân hình hư ảo, tìm những những điểm hở trong chiêu thức của Đế Hạo, linh hoạt mà thản nhiên. Ta không phải là tên ngốc, từ xa nhìn thấy rõ ràng là từng chiêu phát ra như muốn lấy mạng của đối phương, bốn phía nội lực tản ra, kiếm chiêu cùng binh khí giống như đều bị họ làm cho trổ nên nhỏ bé, nội lực phát ra mọi thứ chuyển động xung quanh, ta ghé vào một tảng đá lớn, không nghĩ đến nội lực của họ cũng làm cho tảng đá này rung rinh, giống như không chịu nổi nội lực của họ mà vỡ ra.

Hai cái tên vô lại này……cái này mà gọi là ‘luận võ’ được sao chứ. Luận võ chỉ cần phân rõ thắng bại là đựơc, hai kẻ kia thì chính là cái kiểu: ‘ không phải ngươi chết thì chính là ta chết!’ đây mà

Nhưng là cao thủ giao đấu, căn bản không có cách nào tiến đến ngăn cản bọn họ, ta tuy rằng muốn nhảy tới mà hét lên rằng,  dừng cái cuộc chiến của hai ngươi lại cho lão tử ta. Đang lúc ta đang vắt óc không biết làm sao cho họ dừng lại cuộc chiến buồn cười này, thì bỗng nhiên sau gáy có người khều ta, quay đầu lại thì thấy Dạ Lưu Hiểu đang nở ra nụ cười tươi rói.

‘Ta đã lệnh cho Liễu Tấn chặn ngươi lại.’ hắn phe  phẩy chiếc quạt, vẫn tươi cười nho nhã.

‘Ngươi xem ta thế nào? Liễu Tấn có thể ngăn cản được ta chắc?’  ta nhếch mi lên, xoay người lại phía sau nhìn hắn ở phía sau lưng của tãng đá to kia: ‘ Dạ đai ca, ta không biết còn có thể gọi ngươi là Dạ đại ca nữa hay không. Nói cho ta biết, ngươi đến đây là muốn chứng kiến chiêu thức trăm năm khó có dịp chứng kiến đi’

Bên tai của ta vù vù tiếng gió, nội lực của Đế Hạo và Khinh Hàn va chạm làm cho núi đá như di chuyển.

‘Ngươi thử nói xem thế nào? Ta nhìn thấy trong mắt hắn có chút thâm ý: ‘ ngươi không nên đối với bọn họ có chút tình cảm dư thừa, ta hao tổn bao tâm tư làm cho Đế Hạo dạy cho ngươi kiếm pháp hy vọng ngươi ở Bộc Tà sơn trang có thể nổi danh thiên hạ, còn có thể học được Ngự Hoa Bát Thức một cách rất tốt nữa……’

‘Ngươi có ý gì?’ trong lòng ta có một loại dự cảm bất an, nhưng là bất an cái gì thì ta không thể dùng từ mà diễn tả.

‘ Dù là Lưu Vân Phân Thủy kiếm hay là Ngự Hoa Bát Thức đều cùng rất tốt, thậm chí có Hóa Hàn Sấu Ngọc Thần Công thì còn tốt hơn, chúng đều là của phụ thân để lại cho chúng ta, ta không muốn người khác đụng đến nó.’

‘‘Chúng ta’? Dạ Lưu Hiểu ngươi nói thế là có ý gì?’ tâm của ta đột nhiên phổng đi, tựa hồ đáp án sẽ làm cho ta bất ngờ thật lớn.

Dạ Lưu Hiểu ngồi bên một tảng đá, nhìn về phía ta, dùng ngữ điệu như nói chuyện phiếm mà nói: ‘ Tiểu Đậu Tử, vốn ta nghĩ khi lấy lại được những thứ của Bích U cung vốn là thuộc về chúng ta, thì ta sẽ dạy lại cho ngươi, dù là kiếm pháp hay chưởng pháp, còn có bản đầy đủ của Hóa Hàn Sấu Ngọc thần công, nhưng tất cả đều ngoài dự kiến của ta.’

‘Ngươi cùng ta……rốt cuộc có quan hệ như thế nào?’ ta theo bản năng mà quào cái đồ án trên lưng ta.

‘Đó là một câu chuyện không vui vẻ đáng nghe, ta sợ ngươi không có hứng thú nghe.’

‘Không cần nói nhiều lời vô nghĩa, ngươi biết ta là người không có kiên nhẫn.’

‘Năm đó môn chủ Tụ Trất của Bích U cung muốn giữ lại hai kẻ  là Trúc Phồn cùng Phi Yên muốn rời đi Bích U cung mà tự lập môn phái riêng, không tiếc mà đem Hóa Hoàn Sấu Ngọc thần công cho hai kẻ đó mỗi người một nữa cuốn bí tịch giữ lấy, nhưng vẫn không giữ được ý nhât định phải rời đi của hai kẻ đó. Ba tháng sau, trong lúc Tụ Trất bế quan tu luyện nội công, thuộc hạ dưới tay là Lâm Chi Động bất mãn Tụ Trất đem bí tịch giao cho kẻ kia nên đã ra tay ám toán, làm cho khí huyết nghịch hành trong người trọng thương mà chết’

‘Chuyện Tụ Trất chết không thể tính lên đầu của Trúc Phồn cùng Phi Yên được.’ âm thanh của  ta trấn tĩnh mà nói, ta nghĩ là mình sắp hiểu ta hết.

‘Vì sao không thể tính trên đầu của họ?’ Trúc Phồn cùng Phi yên là tả hữu sứ của bổn giáo, là người thân cận với Tụ Trất nhất, trách nhiệm bảo vệ chính là giáo chủ, vậy mà kết quả lại như thế nào? Tụ Trất tính nhiệm họ toàn tâm, nhưng bọn họ lại đem chuyện đó như thứ vặt vảnh, chính Hóa Hoàn Sấu Ngọc thần công làm cho Tụ Trất vong mạnh, mà Trúc Phồn cùng Phi Yên lại lấy đó mà nổi danh thiên hạ. Bọn họ đã không còn là người của Bích U cung, tại sao lại có võ công của Bích U cung.’

‘Vậy thì ta và ngươi là sao?’ Nếu ngươi là người được Bích U cung chủ tín nhiệm, thì rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?’

‘Người đời chỉ biết là Tụ Trất có một đứa con, nhưng khi Tụ Trất chết thì phu nhân của Tụ Trất phát hiện là mang thai ba tháng. Vào thời điểm đó, Lâm Chi Động nắm quyền Bích U cung, giam lỏng phu nhân ấy cùng con trai của nàng, muốn bức nàng phải viết ra Hóa Hoàn Sấu Ngọc thần công. Nàng ta biết rằng chính mình và hài tử không tránh khỏi kiếp nạn, sau tháng sau khi sinh hạ một tiểu nhi tử, liền đem đem đứa nhỏ đó giao cho sư đệ Vực Đinh của Tụ Trất mang đi.
Bình Luận (0)
Comment