Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 9

Ta híp mắt nhìn, không còn cách nào khác, ta cận thị mà, lúc xuyên tới đây như thế nào mà lại không đem theo kính kia chứ?

Ách… Người trong ôn tuyền không phải nữ nhân, bởi vì nữ nhân không có đường lưng cong mạnh mẽ như vậy, nhưng vóc người của nam nhân này thật khiến người ta không khỏi đố kỵ à. Cứ nhìn bả vai mỹ miều của hắn thì biết, nếu hắn mà đứng trong hồ bơi, nhất định sẽ khiến tất cả nữ nhân phun máu mũi mà chết mất ~ Chậc chậc, chắc là cả một biển máu đây!

Nhưng mà làm sao bây giờ? Đối diện đó là một dược lô thật lớn, phía sau dược lô là hàng loạt hộc gỗ, nhìn là biết dùng để chứa dược thảo rồi, song chính là trong nước có người, ta phải làm sao mới có thể lấy dược đây? Tử lão đầu! Rõ ràng ngươi chỉ cần một cái cách không điểm huyệt siêu việt trong nháy mắt là có thể giải quyết mọi chuyện, tại sao còn bắt ta đi vào chốn ao tù nước độc này chứ!

Đang lúc buồn bực thì có người đi tới, ta ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.

Người đến là một nữ tử mặc tử y, thần sắc thoạt nhìn vô cùng bất an, “Tôn chủ? Lạc Hoa có chuyện bẩm báo.”

Ta thiếu chút nữa nín thở, nguyên lai trong ôn tuyền kia chính là Cửu Trọng Thiên tôn chủ Khinh Hàn! May mà ta không có ngốc hồ đồ chạy đi thâu dược, nếu không, với võ công của Khinh Hàn, búng ngón tay một phát là ta tự khắc đi theo ngài Karl Marx hồi báo rồi!

Cô nương Lạc Hoa kia đẩy cửa vào, bộ dáng không dám thở mạnh, “Lạc Hoa biết là có lỗi với tôn chủ… nhưng Lạc Hoa không còn lựa chọn nào khác…”, chỉ thấy cô nương kia quỳ gối bên cạnh, dập đầu lạy ba cái. Sau đó đứng dậy đi đến lục mở tủ thuốc kia, không cẩn thận làm rơi một hộc thuốc, một tiếng “Rầm” vang lên, đến ta cũng giật mình hết hồn, quay lại nhìn thì thấy Khinh Hàn tuy không có chút động thái nào nhưng thân thể thì không ngừng run bần bật.

Lạc Hoa hoảng sợ xoay người, nói xin lỗi liên hồi, tay chân luống cuống làm rơi dược bình xuống đất, lăn tới cạnh hồ nước, nàng ta chạy tới nhặt lên, lúc này, thân thể Khinh Hàn giật mạnh, tơ máu theo nước hồ lan ra.

Lạc Hoa lui về sau vài bước, xoay người bỏ chạy ra ngoài.

Ta hiểu rồi, Khinh Hàn nhất định là đang tu luyện nội công gì đó, cho nên mới ra lệnh thuộc hạ không được phép quấy rầy, mà đây cũng là lý do ta không hề chạm trán bất kỳ kẻ nào dọc đường đi. Nhưng hắn không ngờ là vì chính mệnh lệnh của mình đã tạo cơ hội cho vị cô nương này lấy trộm dược, vô tình khiến hắn gặp nguy hiểm.

Dù sao cũng không phải chuyện mình có thể quản, chỉ cần thứ Lạc Hoa kia lấy không phải là ‘kim phong ngọc lộ’ là được, mà Khinh Hàn giờ đây lại tẩu hỏa nhập ma, xem ra cơ hội của ta tới rồi! Ta mở cửa sổ, nghênh ngang chậm rãi tiến vào phòng, thò một chân vào trong ôn tuyền. Woa~ độ ấm đúng là hoàn hảo nha, dù sao bây giờ Khinh Hàn muốn cử động cũng không được, ta đây cần gì phải sợ mà không hưởng thụ. Ngẫm lại bộ dạng uất ức của mình trước mặt Đế Hạo, ta tự nhiên cũng muốn trước mặt Khinh Hàn đỉnh đỉnh đại danh ngang cơ hắn tìm về cho mình một chút tôn nghiêm.

“Ai…. Tôn chủ à, xem ra vận khí của ngươi không tốt rồi, tiểu gia ta đây đến là để tìm kim phong ngọc lộ ~!” Ta cố ý dùng sức vỗ vỗ lên cái bả vai khiến người ta đố kỵ kia, nhìn năm dấu ngón tay hồng hồng để lại trên đó không hiểu sao ta thấy khoan khoái lạ thường.

“Phụt—“, Khinh Hàn phun ra một búng máu, tơ máu quyện vào trong nước, từ từ trôi qua hai chân ta. Ta đột nhiên cảm thấy hối hận, trong mắt hiện ra thân ảnh cao ngạo của Đế Hạo dưới trăng. Nếu con người đỉnh thiên lập địa duy nhất có thể ở nơi cao chót vót đứng ngang hàng với hắn tại đây biến mất khỏi thế gian này, Đế Hạo không phải sẽ càng cô độc hơn ư?

Ta cười khổ, dùng ngón tay khều khều lưng Khinh Hàn nói: “Nghe thiên hạ đồn ngươi là mỹ nam tử hiếm thấy trên đời, vì không muốn chính mình bởi vì ghen ghét và tự ti mà không thể sống vui vẻ được, cho nên tiểu gia ta đây sẽ không diện kiến dung nhan của ngươi đâu. Nhưng ngươi như vậy mà chết thì cũng thật đáng tiếc, mà ‘bỏ đá xuống giếng’ cũng không phải tác phong của tiểu gia ta à.”

Nhớ tới sư phó đã từng nói qua, khi một võ lâm cao thủ có tuyệt đỉnh võ công bị tẩu hỏa nhập ma, tuyệt đối không thể vọng động, chỉ cần một chút ngoại lực yếu ớt cũng đủ khiến cho bọn hắn mất mạng trong nháy mắt, nhưng cũng có thể giúp bọn hắn hồi quy nguyên khí.

Ta bắt đầu ngưng tụ nội lực trong tay, đưa vào các đại huyệt đạo của Khinh Hàn, thế nhưng hắn lập tức phản kháng đẩy ta ra, xem ra hẳn là muốn bảo vệ bản thân khỏi thương tổn từ ngoại lực đây.

Ta thở dài một hơi, dùng ngữ điệu hết sức chân thành thỏ thẻ bên tai hắn: “Thỉnh ngươi tin tưởng ta có được không, ta không muốn thương tổn ngươi.” Sau đó ngưng tụ nội lực lại một lần nữa truyền vào cơ thể hắn.

Hắn ta dường như đã tin ta nên chậm rãi thả lỏng toàn thân, nhờ thế mà nội lực của ta mới du nhập tới tứ chi bách hải của hắn được, nguyên khí vốn đã tan rã lập tức hội tụ, dưới sự dẫn dắt của ta mà chậm rãi truyền tới Khí Hải. Đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm đánh nhau, “Lạc Hoa lớn mật, dám thừa lúc tôn chủ bế quan lấy trộm thánh dược!”

Xem ra Lạc Hoa kia đã bị vây bắt rồi, mà Khinh Hàn lúc nghe tiếng kiếm khí va nhau thì nội lực lại bắt đầu hỗn loạn.

Ta bắt đầu ảo não, “Khinh Hàn, trong lòng không vướng bận, nơi nào bám bụi trần!” Dưới tình thế cấp bách, ta không thể làm gì khác hơn là xuất ngôn giúp hắn thu tâm, hắn đại khái nghe được thanh âm của ta, nội lực từ từ bình ổn, rốt cuộc lại trở về Khí Hải một lần nữa.

Ta trong lòng nhẹ nhõm, tính thu hồi chưởng lực, lại phát giác bàn tay như là bị lưng của Khinh Hàn hút dính, thế nào cũng ly không ra, trong không khí tràn ngập tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng của hắn, ta kinh hãi: “Ngươi muốn làm gì? Ta cứu ngươi mà?”

“Đúng, ngươi đã cứu ta, và để báo đáp ân cứu mạng của ngươi, nên ta cho ngươi một ân huệ ‘thưởng thức dung nhan’ của ta một chút, thế nào hả?” Ngữ điệu của hắn tuy ác liệt, nhưng âm chất lại trong suốt ngoài sức tưởng tượng, thanh âm vang vọng, mê hoặc nhân tâm.

“Thưởng thức dung nhan của ngươi á? Tiểu gia đây không cần!” Ta gấp đến độ mặt mày đỏ rần, liều mạng thu hồi nội lực, nhưng ta rõ ràng hiểu được, mình so với Khinh Hàn còn không bằng khoảng cách chênh lệch giữa con kiến hôi với con voi khổng lồ nữa là.

Chỉ một cái liếc mắt là có thể cảm giác được lực độ của bàn tay đang chạm vào đầu ngón tay của ta, ngoại trừ Đế Hạo, ta chưa bao giờ gặp qua ngón tay nào thon dài như thế. Tay hắn chậm rãi di chuyển đến cổ tay ta, trong nháy mắt trời đất đảo lộn, ta bị hắn quăng lên không, một tiếng “Ùm” rơi vào ôn tuyền trước mặt hắn, sặc nước đến mà chết khiếp.

Ta trồi lên, vuốt nước trên mặt, ngẩng đầu, trong nháy mắt đình chỉ hô hấp.

– Vị hoàn đãi tục –
Bình Luận (0)
Comment