Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 29

Cống Lai bát sách đi khỏi, Âu Dương Siêu nhìn theo một hồi, rồi bỗng hối hận. Chàng không phải là không biết năm xưa những người vây đánh giết hại cha mẹ chàng, có hàng trăm tay cao thủ của các đại môn phái, không biết Cống Lai bát sách có dự vào trận đánh đó không, nhưng chàng biết phái Cống Lai quả có tham dự trận đấu kia... thế chàng mới hối hận là đã để cho Cống Lai bát sách đi dễ dàng như vậy sao không đánh cho chúng què một chân hay một cánh tay?

Quyên Quyên khẽ lướt một cái đã nhảy đến cạnh chàng mỉm cười và ngây thơ nói :

- Tam đệ, võ công của hiền đệ lại tiến bộ hơn trước nhiều.

- Thế à?

Âu Dương Siêu trả lời một cách hững hờ mắt vẫn nhìn theo Cống Lai bát sách.

Sự thật lúc này tám tên nọ đã đi mất dạng rồi.

Quyên Quyên cau mày lại nhìn bộ mặt xấu xí của chàng và khẽ hỏi tiếp :

- Tam đệ, làm sao thế?

- Không có gì, đệ vẫn như thường.

Tuy trả lời như vậy nhưng mặt chàng vẫn còn ngơ ngác, Quyên Quyên lại hỏi tiếp :

- Tam đệ nghĩ gì thế?

- Tôi đang nghĩ...

Nói tới đó chàng bỗng quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt Quyên Quyên hậm hực nói tiếp :

- Nhị tỷ, tiểu đệ hối hận lắm.

Quyên Quyên ngạc nhiên trợn tròn xoe đôi mắt nhìn chàng không hiểu tại sao chàng lại hối hận lắm như thế là nghĩa lý gì?

Lúc ấy Đoàn Bân và Đông Hải Nhất Kỳ cũng đi tới gần, Đoàn Bân vừa cười vừa hỏi :

- Tam đệ hận cái gì thế?

Âu Dương Siêu đáp :

- Tôi hận tôi!

- Tại sao hiền đệ lại hận mình như thế?

Âu Dương Siêu thở dài một tiếng rồi thủng thẳng đáp :

- Vừa rồi đệ hận tại sao đệ lại tha cho Cống Lai bát sách đi một cách dễ dàng như thế. Sao không đánh què chân tay chúng đã rồi hãy cho chúng đi có được không?

- Vì thế mà hiền đệ ân hận phải không?

- Vâng.

Đông Hải Nhất Kỳ cười ha hả xen lời nói :

- Cậu bé này tâm địa độc ác lắm!

Âu Dương Siêu dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng rồi đưa mắt nhìn Đông Hải Nhất Kỳ và hỏi lại :

- Lão tiền bối cho tiểu bối là người ác độc phải không?

- Phải, lúc Cống Lai bát sách tới tuy rất hung hăng và đòi bắt sống đại ca của cậu thật. Nhưng chúng đã thừa lệnh đến đây, chứ có thâm thù đại hận gì với cậu đâu cậu đã bẻ gãy khí giới nổi danh của chúng, làm nhục chúng như vậy chúng cũng đã hổ thẹn suốt đời rồi. Sự thật bị nhục như thế còn đau đớn hơn là chết, như vậy mà cậu vẫn chưa hài lòng, lại còn ân hận là không đả thương chúng, cậu chả độc ác là gì?

Nói tới đó, ông ta bỗng sầm nét mặt lại nghiêm nghị nói tiếp :

- Cậu hãy còn ít tuổi mà đã có ý nghĩ ác độc như vậy, sau này võ lâm sẽ...

Đông Hải Nhất Kỳ vừa nói đôi mắt vừa nhìn thẳng vào bộ mặt xấu xí của Âu Dương Siêu. Tuy trong lòng y rất phục tính kiêu ngạo và hào khí cùng võ học ảo diệu cao siêu khôn lương của thiếu niên xấu xí này thực. Nhưng hai câu tự hối tự hận đã khiến vị dị nhân ở hải ngoại không can thiệp thị phi của giang hồ mấy chục năm rồi bây giờ cũng phải lo âu cho tương lai của võ lâm, vì đã thấy võ học kỳ tài của thiếu niên xấu xí ở trước mắt quả thực đã luyện tới mức siêu phàm nhập thánh thực. Nếu nhất đán y gây họa thì võ lâm sẽ bị tai tiếng không thể tưởng tượng được.

Âu Dương Siêu nghe Đông Hải Nhất Kỳ nói như vậy bỗng lớn tiếng mà trả lời rằng :

- Lời nói của lão tiền bối rất có lý, nhưng...

Nói tới đó, chàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Nhất Kỳ rồi lẩm bẩm nói tiếp :

- Nếu tiểu bối có thâm thù với phái Cống Lai thì sao?

Nhấy Kỳ ngạc nhiên nhìn chàng hỏi lại :

- Phái Cống Lai có thâm thù với cậu như thế nào? Là toàn phái hay là một người đệ tử của môn phái ấy thôi?

- Nếu họ là người Chưởng môn với mấy tay cao thủ của họ đều là kẻ thù của tiểu bối. Như vậy tiểu bối có thể coi như là toàn phái có thù với tiểu bối không?

Nhất Kỳ nghe thấy Âu Dương Siêu hỏi như vậy rùng mình kinh hãi, rồi cúi đầu nghĩ thầm:

“Không hiểu lai lịch và xuất thân của cậu bé này ra sao? Sao y lại kết thù oán lớn với phái Cống Lai một trong chín đại môn phái của võ lâm đương thời như thế...”

Nghĩ như vậy, Nhất Kỳ liền nghiêm nét mặt lại đáp :

- Nếu quả thật cậu có huyết hải thâm thù với phái Cống Lai thì lại khác, nhưng dù sao cậu cũng phải theo luật lệ của võ lâm, mời người Chưởng môn của phái Cống Lại tới một nơi nào rồi công khai giải quyết việc ấy, để cho người ngoài khỏi hiểu lầm cậu là người độc ác thị tài ba hơn người mà hiếu sát. Như vậy lão chỉ sợ cậu sẽ gây nên công phẫn của võ lâm.

- Cám ơn lão tiền bối đã chỉ giáo như vậy.

Nói tới đó, chàng ngẩng đầu lên nhìn trời rồi lại nói tiếp :

- Mặt trời đã bắt đầu lặn về phía Tây, nếu lão không có lời lẽ gì dặn bảo thêm, thì anh em tiểu bối xin cáo từ đây.

Nhất Kỳ đưa mắt liếc nhìn ba người một lượt mồm mấp máy hình như muốn nói gì nhưng lại thôi, chỉ xua tay một cái và trả lời rằng :

- Các người đi thôi. Chúng ta sẽ tái gặp ở trên núi Bắc Mang vào đêm Nguyên Tiêu nhé!

Âu Dương Siêu gật đầu rồi chắp tay chào Nhất Kỳ rồi cùng Đoàn Bân với Quyên Quyên quay người trở lại rảo bước đi buôn.

Ha người về tới miếu Sơn Thần thì trời đã tối sầm, đạo sĩ chột mắt nhìn ba người một lượt rồi hỏi Âu Dương Siêu rằng :

- Siêu nhi, tại sao đến giờ các người mời về?

Âu Dương Siêu bèn kể lại câu chuyện của mình ở trong Thiên Tâm trang xem họ đả lối đài như thế nào cho đạo sĩ chột mắt với Thạch Bất Phàm hai người nghe.

Lão đạo sĩ nghe Đông Hải Nhất Kỳ vì việc vợ chồng Âu Dương Đơn bị giết hại liền thân hành vào trong võ lâm Trung Nguyên điều tra sự thực hư ra sao? Tuy lão đạo sĩ rất cảm động nhưng cố làm ra vẻ không quan tâm tới việc ấy chỉ kêu ồ một tiếng thôi.

Bất Phàm nghe xong, lại cao hứng cười ha hả nhìn đạo sĩ và nói :

- Hiền đệ, không ngờ Hải Ngoại Kỳ Nhân đã ẩn cư ở Hải Ngoại mấy chục năm không hề bước chân vào giang hồ can thiệp đến chuyện thị phi của võ lâm, mà bây giờ vì việc này thân hành vào Trung Nguyên như thế. Nếu có vị kỳ nhân này ra mặt can thiệp giang hồ, lại thêm võ công Siêu nhi trác tuyệt như thế, thì mối thù kia chắc thể nào cũng trả được và ngày trả thù cũng không xa lắm đâu...

Nói tới đó y lại cười ha hả hiển nhiên trong lòng phấn khởi vô cùng.

Đạo sĩ chột mắt không nói năng gì cả, chỉ nhìn y mỉm cười thôi.

Lúc ấy trời đã tối hẳn Thạch Bất Phàm bỗng đứng dậy nói với đạo sĩ chột mắt rằng :

- Hiền đệ, đã muộn lắm rồi, chú đem mấy anh em Siêu nhi lên đường đi, còn kẻ trộm già cũng phải đi đây.

Đạo sĩ chột vội đứng dậy chấp tay chào lão người anh kết nghĩa đó và nói :

- Thạch huynh đã giúp cho như vậy, tiểu đệ rất cám ơn!

- Chúng ta là anh em già với nhau, sao tự dưng lại trở nên khách sáo như thế?

Lão hiệp chưa nói dứt đã tung mình nhảy lên trên mái nhà đi luôn, nhanh như luồng khói vậy, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng liền.

Quyên Quyên nhìn đạo sĩ chột mắt nói :

- Lão bá bá, chẳng hay Thạch bá bá đi đâu thế?

- Y đi Thiên Tam Trang!

Âu Dương Siêu nghe nói biết ngay phen này Bất Phàm đi Thiên Tâm trang là để báo án cho đối phương biết là nhóm mình không phó ước nữa, liền gật đầu tỏ vẻ lo âu rồi cũng nhìn đạo sĩ chột hỏi luôn :

- Thưa bá bá chuyến này Thạch bá bá đi như vậy liệu có việc gì không?

Lão đạo sĩ gật dầu đáp :

- Không sao đâu, Thạch bá bá của con không những mồm mép khéo léo, vả lại với thân phận và địa vị của Trác Ngọc Khôn lúc này, y chả dại gì một chút việc nhỏ này mà giở mặt với Thạch bá bá của con. Thôi, chúng ta lên đường đi.

Âu Dương Siêu ngạc nhiên vội hỏi lại :

- Bây giờ đi đâu hả bá bá?

- Trên núi Hùng Nhĩ có một cái hang động bí mật và ẩn khuất lắm.

Âu Dương Siêu lẩm bẩm khẽ nói tiếp :

- Theo ý Siêu nhi thì việc cứu chữa nội thương cho Siêu nhi chả cần phải vội vàng như thế!

- Tại sao?

- Vì từ nay đến đêm Nguyên Tiêu không còn mấy ngày nữa.

Lúc này lão đạo sĩ chột mới biết ý của chàng, chỉ sợ không kịp đến đêm Nguyên Tiêu lỡ mất cuộc hẹn ước của Mang Sơn cho nên ông ta an ủi chàng rằng :

- Siêu nhi, con cứ yên tâm, thế nào bá bá cũng không để cho con lỡ cuộc hẹn ước Mang Sơn đâu. Thôi mau mau lên đường đi, đừng có chậm trễ nữa.

Âu Dương Siêu đành gật đầu nhận lời.

Rời khỏi miếu Sơn Thần Âu Dương Siêu với đạo sĩ chột cùng cưỡi chung một con ngựa, còn hai người kia mỗi người cưỡi một con. Thế là bốn người cưỡi ba con ngựa tiến thẳng về phía Tây tới Hùng Nhĩ sơn.

Từ Lỗ Sơn đến núi Hùng Nhĩ phải đi một quãng đường dài hơn ba trăm dặm, nhưng ngựa của ba người rất thần tốc, chỉ một đêm thôi sáng hôm sau đã tới nơi liền. Lão đạo sĩ chột dẫn ba người vào một cái hang động ở trong lòng núi, rồi nói với Quyên Quyên và Đoàn Bân rằng :

- Khi lão chữa bệnh cho Âu Dương Siêu phải yên tĩnh lắm mới được. Vậy hai vị hiền điệt phải ở ngoài cửa động canh phòng cho, bằng không chỉ sợ sơ suất một chút là lão với Siêu nhi đều mang hận suốt đời đấy.

Đoàn Bân với Quyên Quyên nghe nói đều rùng mình kinh hãi. Hai người biết trách nhiệm canh gác này quan trọng lắm, nếu không cẩn thận sẽ làm Siêu đệ bị nguy hiểm liền.

- Bá bá cứ yên tâm tiểu diệt với nhị muội thể nào cũng canh gác cẩn thận. - Bạch Y Truy Hồn nghiêm nghị gật đầu trả lời như vậy.

- Như vậy lão mới yên tâm, nhưng hai hiền điệt sẽ vất vả lắm đấy!

- Đây là phận sự của chúng cháu, bá bá cứ yên tâm.

Âu Dương Siêu tiến lên một bước nhìn Đoàn Bân với Quyên Quyên hai người tỏ vẻ cảm ơn và lớn tiếng nói :

- Vì việc của tiểu đệ mà khiến đại ca với nhị tỷ phải vất vả như vậy tiểu đệ không yên chút nào. Tiểu đệ xin cám ơn hai vị trước.

Nói xong, chàng chắp tay cúi đầu chào hai người.

Quyên Quyên bỗng dậm chân xuống đất nũng nịu đáp :

- Tam đệ lôi thôi thật, sao lắm lễ phép như thế?

Đoàn Bân lớn tiếng cười và xen lời nói :

- Sao tam đệ lại khách khứa với chúng tôi như thế?

Nói xong, chàng quay lại cung kính nói với đạo sĩ chột rằng :

- Xin bá bá bắt đầu chữa cho Siêu đệ đi.

Nói xong, chàng với Quyên Quyên đi ra ngoài cửa động ngay.

Chờ hai người đi rồi đạo sĩ chột không chữa ngay cho Âu Dương Siêu mà lại truyền thụ cho một pho chưởng pháp với một pho kiếm pháp ảo diệu khôn lường cho chàng trước. Dù hai môn võ công đó rất ảo diệu cao thâm, nhưng Âu Dương Siêu thông minh tuyệt đỉnh, chỉ học một lần chàng đã hiểu liền và hai ngày hai đêm sau chàng đã thuần thục hai pho võ công ấy. Đến ngày thứ ba đạo sĩ mới lấy hai viền Thủy Phách hoàn ra đưa cho chàng uống, rồi vận nội công đẩy những máu tụ bế tắc ở trong người của chàng ra bên ngoài. Ngày thứ tư, thứ năm và thứ sáu ngày nào lão đạo sĩ cũng cho chàng uống viên Thủy Phách hoàn. Ngày nào cũng dùng nội công đẩy máu bầm cho chàng. Ngày thứ bảy Âu Dương Siêu uống viên Thủy Phách hoàn cuối cùng chàng vận khí hành công thử xem, quả dễ chịu vô cùng, chân khí không bị bế tắc như trước nữa. Muốn vận khí tới đâu cũng được không như trước kia có một vài chỗ, dù chàng cố gắng đến đâu cũng không sao làm được như y muốn. Chàng cả mừng chạy lại khẽ nói với lão đạo sĩ rằng :

- Lão bá bá, cháu đã thấy khoan khoái lắm rồi!

Đạo sĩ chột nghiêm nghị đáp :

- Vẫn chưa khỏi hẳn đâu, con hãy ngồi xuống đây, bá bá còn phải giúp con một lần nữa mới xong.

Âu Dương Siêu vâng lời ngồi xuống, hai tay nắm lấy hai tay của lão đạo sĩ. Một lát sau chàng đã thấy trong người của đạo sĩ có một luồng hơi nóng truyền sang người mình, rồi luồng hơi nóng đó chạy khắp mình mẩy. Sau cùng dồn xuống dưới Đơn Điền khiến chàng khoan khoái không thể tưởng tượng được. Rồi chàng thiếp đi lúc nào không hay, tới khi thức tỉnh chàng mới hay đã hành công xong, liền cảm thấy nội lực ở trong người sung túc vô cùng, và chàng cảm thấy hơi sức của mình bây giờ mạnh gấp đôi xưa kia, chàng mừng rỡ như điên như khùng nhảy nhót lung tung.

Nhưng khi chàng quay lại nhìn thì ngẩn người ra vội cúi mình rờ tay vào ngực lão đạo sĩ thử xem mới hay tim của ông ta đã ngừng đập, người đã cứng ngắc hình như đã chết từ mấy tiếng đồng hồ trước. Lúc này chàng mới biết đạo sĩ chột cũng như Võ lâm Tam tuyệt vậy, dồn hết công lực sang cho mình để giúp cho mình thành công.

Thế rồi chàng ứa nước mất ra ôm chặt lấy xác của đạo sĩ chột lớn tiếng khóc lóc.

Quyên Quyên với Đoàn Bân đang canh gác ở ngoài cửa hang bỗng nghe thấy tiếng khóc, giật mình kinh hoảng vội chạy vào xem sao.

Khi hai người vào tới trong động thấy vậy cũng đều kinh hãi đến ngẩn người ra.
Bình Luận (0)
Comment