Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả thực là phận nhi nữ như tui thì khó lòng hiểu rõ cách "đối nhân xử thế" của bọn nam nhi nhìu chí kia. Gã và Kẻ Xấu Xa ko biết đã bàn bạc và "mua chuộc" lẫn nhau bằng tuyệt chiêu gì, rốt cuộc Gã vẫn khoác hình hài Thiên Vương cục mịch ngang ngược với đời. Hóa ra, những lời đe dọa "sẽ đổi pass, sẽ ko cho TaKiem của người vào chơi nữa" hoàn toàn là những lời "lừa gạt con nít" mà Kẻ Xấu Xa đã áp dụng để đối phó với "đứa con nít mắc bệnh cả tin" này. 

Như thường lệ, hễ mỗi khi vào game thì tui luôn vút cao giọng kêu réo gã um sùm. Tui chỉ cần hét toáng lên: "Đâu rồi? Đâu rồi?", thì ngay tắp lự sẽ nhận được hồi đáp: "Đây nè, ta đây nè". 

Nhưng hôm nay thì... tui gọi mỏi cả tay, gọi mòn bàn phím mà vẫn ko thấy gã hó hé gì cả, gã im re như chưa từng tồn tại trong thế giới VLTK này vậy. Ôm nỗi hậm hực trong lòng, tui càng nả đại bác, nả những lời "ngọt ngào" đầy gai nhọn ra, và chắc là gã đã bị đinh tai nhức óc trước 1 màn tra khảo sởn tóc gáy ấy, buột lòng phải lên tiếng phân minh: "Xin lỗi nàng, hiện ta đang đánh nhau, nàng gắng chờ 1 chút, tí nữa nói chiện sau." 

Úi giời ơi, hôm nay nổi cơn gì thế này? Sao tự nhiên lại oánh nhau nhỉ? Đã dặn dò là ko nên uýnh nhau, có gì thì ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh rồi nói chiện thị phi, có câu "Quân tử động khẩu bất động thủ", sao gã ko chịu làm quân tử mà lại đi làm kẻ hăng tiết gà, thích trò "ngươi đá ta 1 cái, ta chém ngươi 1 nhát" thế này? 

Thật là hư hỏng! Ko biết nghe lời gì cả! Thật đáng ghét! Cho ngươi oánh nhau đến kiệt sức, đến tan nát giáp ngựa luôn. Ta như thế này mà phải "chờ" ngươi à? Ko có ngươi thì ta tự đi luyện công 1 mình vậy. Bộ ngươi nghĩ là ta ko đủ khả năng để độc bộ giang hồ, tự chăm lo cho chính mình được à? Hừ, lên Bạch Vân động luyện công thôi. Tí nữa ngươi uýnh nhau xong xuôi, rồi mon men đến nói chiện với ta thì chắc chắn sẽ bị ta "đày đọa" 1 trận cho nên thân, vì cái tội "hư hỏng, ham trò đấu đá" rồi wăng ta bù lăn bù lóc với sóng gió giang hồ này. Hãy đợi đấy! 

Ấy thế là, tui lôi kéo Hắc Liệt Mã dấn thân vào Bạch Vân động để chơi trò... xả bong bóng xà phòng! Tui đã 3x rùi nên dĩ nhiên đã học được tuyệt chiêu Bột Giặt (Vũ Đả Lê Hoa) của Thúy Yên môn. Hổng hiểu sao lúc đó tui "tốt bụng" dễ sợ luôn, tui ko chịu gom wái lại rồi bắt bọn chúng tắm tập thể. Đằng này, lại bắt từng con wái ra, tắm từng con 1, kì cọ từng con 1... Lúc ấy, Bột Giặt của tui còn ít bong bóng lắm, mới chỉ là Viso hương chanh, chứ chưa được là Omo siêu tẩy trắng hay Tide trắng tinh như mới, vì vậy, công cuộc "hành thiện tích đức" tẩy trắng lớp ghét bẩn dầy cộm của bọn wái Bạch Vân hơi bị cực nhọc, phải đổ mồ hôi hột, phải rụng rời tay chân mới thu nhặt được chút ít kinh nghiệm về sự nghiệp Tắm Quái! 

Nhưng, tui thấy vui vui lắm, thấy mình cũng mạnh mạnh lắm, mặc dù hơi cực 1 tí nhưng mình vẫn chiến thắng bọn wái 1 cách vinh quang, oanh liệt, tui càng nghĩ thì càng khoái chí, mặt mày cứ tươi roi rói vì dẫu sao "mình đã có thể tự thân vận động, đã có thể tự chăm lo cho chính mình". 

Đang hăng say tung Bột Giặt vương vãi khắp nơi để vừa tắm wái vừa tẩy uế cái động hôi rình, dơ hày này, thì đột nhiên nhận được mật thoại của 1 kẻ... lạ hoắc lạ hơ: "Bạn ơi! Cho mình chiếc nhẫn hệ Thủy đi!" 

Tui cứ ngỡ kẻ ấy gọi nhầm đối tượng, nên vội hỏi han chi tiết: "Ngươi gọi ta hả?" 

Kẻ lạ vội đáp lễ như đinh đóng cột: "Ừa! Bạn cho mình chiếc nhẫn hệ Thủy mà bạn đang đeo đi." 

Ặc ặc, ko wen ko biết, sao tự nhiên đi xin xỏ kiểu này dzậy trời? Đã định bụng sẽ "dạy đời" kẻ ấy 1 trận về cái tội "lạ hoắc lạ hơ, ko wen ko biết, xin xỏ cái kiểu gì?", nhưng đột nhiên lòng tốt wỉ sứ nằm lạc lõng góc trời nào đó bỗng trỗi dậy trong lòng 1 đứa tham vàng xót của như tui: "Ko wen mà người ta dám mở miệng xin mình, chắc là người ta thực sự rất cần chiếc nhẫn này, người ta cần đến độ ném mất lòng tự trọng để đi xin mình, như thế thì mình nên giúp người ta 1 tí, coi như làm việc thiện để có ngày sớm thành tiên vậy mà". 

Sau khi ra chiếu hậu thư cuối cùng, tui quyết định cất giọng oanh vàng ngọt ngào: "Ngươi ra đây, ta cho ngươi chiếc nhẫn hệ Thủy nè." 

Kẻ lạ vội trố mắt ngạc nhiên, há hốc mồm với vẻ khó tin: "Bạn cho mình thiệt hả?" 

Tui bèn dịu dàng đối đáp: "Thiệt với ko thiệt gì nữa. Mau đến đây giao dịch đi." 

Thế là, tui phải tháo nhẫn rùi... vẫy tay chào tạm biệt, chúc nhẫn về với 1 người chủ mới được vạn sự tốt lành. Kẻ Lạ cảm ơn rối rít, khiến tui cũng mát lòng hả dạ. Sau 1 tràng ơn nghĩa khách sáo kia thì Kẻ Lạ vội mời tui vào Tổ Đội coi như 1 kiểu "đền ân đáp nghĩa" đây mà. Oánh chưa được mấy con wái thì Kẻ Lạ lại tiếp tục quay sang nhìn tui bằng đôi mắt long lanh: "Bạn ơi! Cho mình xin chiếc nhẫn hệ Hỏa kia luôn đi." 

Tui tưởng mình nghe nhầm, nên trố mắt ra: "Hả? Ngươi nói gì?" 

Kẻ Lạ vô cùng từ tốn, cắt nghĩa: "Mình cũng có chiếc nhẫn hệ Hỏa nhưng nhẫn ấy ko ngon bằng nhẫn của bạn. Bạn cho mình chiếc nhẫn hệ Hỏa luôn nha." 

Trời ơi, tên này ăn gì mà da mặt ko hề mỏng tí nào. Sao lại có thể trắng trợn như thế? Xin 1 chiếc chưa đủ, còn đòi cướp luôn chiếc thứ 2. Tui đã định bốc lửa quanh mình, đã định đay nghiến hắn 1 trận nên thân, đã định dùng những lời cay độc nhất để lột bỏ cái da mặt ko được mỏng kia của hắn. Nhưng nhìn lên đầu, thấy 2 chữ hiepnu chóa chóa, khiến lửa giận bị dập tắt mất tiêu. Bỗng nghĩ: "Lỡ mang tiếng hiệp nữ, vậy mà có chiếc nhẫn cũng ko cho, vậy thì bôi nhọ cái tiếng hiệp nữ kia rồi? Ai biểu mình ham hố chiện hành hiệp giang hồ mần chi, đáng ra nên tự nhận mình là Quái Nữ, Tà Nữ hay Yêu Nữ... thì bây giờ ko phải rơi vào tình trạng dở khóc dở cười này rồi. Hic, với lại, đã lỡ cho 1 chiếc, thì cho thêm chiếc thứ 2 cũng đâu có sao. Đã lỡ mang tiếng tốt, nếu bây giờ trở mặt, vậy thì uổng phí chiếc nhẫn hệ Thủy quá. Thôi thì, đã bị đặt vào cái thế này, đành nhắm mắt cắn răng hoàn thành cho tốt hình ảnh đẹp đó luôn." 

Thế là, lại 1 chiếc nhẫn nữa ra đi ko hẹn ngày về! Chắc Kẻ Lạ cũng thấy tồi tội cho tui, nên tặng lại 1 chiếc nhẫn dỏm hơn và 1 vài món đồ... lụm được trong động Bạch Vân như 1 kiểu "trao đổi ko ngang giá" đó mà, hic. Thực ra, tui ko hề tốt xíu nào đâu! Chẳng wa toàn bộ đồ đạc mà tui vác trên người đều là... hàng nhặt được trong động Xi Vưu, tui chưa hề tốn xíu xiu vàng nào để mua bất cứ món gì, nên có cho người ta cũng ko tiếc. Chứ nếu 2 chiếc nhẫn kia do đích thân tui bỏ vàng ra mua, thì cái tên kia dẫu có năn nỉ gãy tay cũng đừng hòng tui cho nửa chiếc nhá. Từ sau vụ "trao đổi" đó, ko hiểu sao, tui trở nên... yếu xìu, cứ bị wái cắn trọng thương về thành dưỡng sức hoài hoài. Tui cảm thấy khó hiểu lắm! Ko hiểu bọn wái uống chất kích thích gì hay sao á, tự nhiên trở nên hung bạo khác thường, lúc nãy bọn chúng còn ngoan ngoãn để tui kì cọ, tắm rửa, còn bây giờ, chưa kịp khuấy Bột Giặt cho đủ đô thì bọn wái đã nhào lên cào cấu tấm thân liễu yếu đào tơ này ko thương tiếc. 

Sau nhìu lần quan sát, tui mới nhận ra được nguyên nhân sâu sa của chiện khó hiểu này. Bình thường, wái cắn tui 3 nhát thì tui mới chịu về bầu bạn với ông lão giữ rương. Mà dễ gì bọn chúng có cơ hội cạp tui 3 phát được chứ? Chúng chỉ cần cắn 1 nhát, tui đã nhanh tay bơm máu. Vì thế, khả năng về thành dưỡng sức được rút ngắn ơi là ngắn. Nhưng từ khi mất 2 chiếc nhẫn, wái chỉ cần liếm 2 cái thì tui liền hồn du địa phủ. Hic, khi bị liếm phát đầu tiên, tui chưa kịp bơm máu, bọn wái khôn ngoan đã bồi thêm phát thứ 2. Thế là... là lá la... về thành dưỡng sức... 

Đánh đấm kiểu gì mà cứ về thành dưỡng sức hoài, ai mà chịu nổi? Bực mình wá, ko thèm luyện nữa! Mà quái thiệt, sao lâu ơi là lâu mà gã vẫn chưa gọi mình nhỉ? Tui bèn hò hét ầm ầm: "Vẫn chưa đánh xong à? Ngươi đang ở đâu thế? Trả lời nhanh nhanh mauuuuu". 

Phải chờ hơi bị lâu, mới nghe gã trả vốn trả lời: "Long Tuyền thôn." 
Bình Luận (0)
Comment