Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 11

Chu Độ buổi sáng vừa mở ngăn kéo ra liền phát hiện bên trong có một chiếc bánh kẹp hành chiên nóng hổi thơm phức cùng với tờ một trăm tệ, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu đang tập trung ôn từ vựng tiếng Anh.

Vương Hạo lúc này từ cửa dưới phòng học đi vào, cậu ta khoát cổ Chu Độ kéo lại gần mình nói: “Đói chết đi được, sáng sớm tao chưa ăn sáng, đi ra ngoài ăn chút gì không?”

Chu Độ vừa muốn nói không đi, Vương Hạo đã tinh mắt phát hiện trong chỗ ngồi của hắn có cái bánh kẹp hành chiên.

“Hê hê.” Vương Hạo đưa tay cầm lấy, lập tức nhảy ra phía sau, cầm chiếc bánh mới giựt được cho vào trong miệng cắn một miếng lớn, còn vừa ăn vừa nói với Chu Độ: “Ư ư, mùi vị chiếc bánh này được đó, mày mua ở đâu, ngày mai cũng mua cho tao một cái.”

Chu Độ siết chặt quả đấm, hắn thật muốn ném não Vương Hạo vào thùng rác, nhưng lại sợ gây ra tiếng động quá lớn làm cho Hạ Nghiêu chú ý, vì vậy chỉ có thể mặt mũi tức giận mà trừng Vương Hạo không nói được tiếng nào.

Vương Hạo hai ba ngụm đã đem cái bánh ăn hết, ợ một cái nói: “Thoải mái ~”

Chu Độ thật sự không nhịn được nữa, nhấc chân đạp Vương Hạo một cái.

Vương Hạo sớm đã được lĩnh hội qua quyền cước của Chu Độ, lúc này xoay thắt lưng một cái, lập tức lui ra phía sau Trương Dương, hướng về phía Chu Độ nhăn mày nhăn mặt nói: “Xem mày keo kiệt chưa kìa, không phải chỉ ăn của mày có cái bánh thôi sao, đã làm mày nóng nảy như vậy, sao vậy, lẽ nào cái bánh này là người mày thầm mến cho hả?”

Vương Hạo một lời thành sấm*, sắc mặt Chu Độ đen lại.

*một lời thành sấm: đoán trúng tâm tư

Vương Hạo kinh hãi, vì vậy hạ thấp giọng nói vài phần nói: “Sẽ không phải thật sự là tấm lòng của em gái nào cho mày đi, ai, xin lỗi nha, thật sự xin lỗi, đây chỉ là hiểu lầm!”

Cậu ta thấy Chu Độ không nói một tiếng, vì vậy từ sau lưng Trương Dương chầm chậm dịch về phía Chu Độ, giống như cô vợ nhỏ mà khều khều bả vai Chu Độ: “Đừng có nhỏ nhen vậy chứ, mấy em gái thầm mến mày nhiều như vậy, nói không chừng ngày mai sẽ lại có em khác cho mày.”

Chu Độ ngẩng đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn Vương Hạo, cắn răng nghiến lợi phun ra một chữ: Cút.

—————

Vương Hạo không nghĩ tới mình chỉ ăn có một cái bánh của Chu Độ, Chu Độ vậy mà thật sự không để ý đến cậu ta, dù cho cậu ta có mặt dày quấn lấy như nào, Chu Độ đều chỉ vứt cho cậu ta một ánh mắt lạnh lùng.

Sau khi hết giờ học thể dục, Vương Hạo có chút oan ức nhìn Chu Độ đem cậu ta bỏ lại phía sau, một mình trở về phòng học.

Đúng lúc này Hạ Nghiêu từ bên cạnh cậu ta đi qua, Vương Hạo đưa tay kéo Hạ Nghiêu lại.

“Sao vậy?” Hạ Nghiêu thắc mắc.

Vương Hạo lén lén lút lút kéo Hạ Nghiêu đến một chỗ không có người, nhỏ giọng nói: “Ờ thì, cậu có thể giúp tôi một việc không?”

Sau khi Hạ Nghiêu từ bệnh viện trở về, nhận ra thái độ của Vương Hạo đối với mình tốt lên không ít, hình như cũng đem mình trở thành anh em tốt của cậu ta rồi, vì vậy liền hỏi: “Việc gì?”

Vương Hạo len lén nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai chú ý đến bọn họ, thấp giọng nói:”Cậu bình thường không phải đến lớp rất sớm sao, sáng mai cậu có thể giúp tôi mua một cái bánh lúc đến trường không?”

Hạ Nghiêu không nghĩ tới Vương Hạo sẽ nhờ mình giúp cậu ta một việc quái lạ như vậy, nhưng mà nhà cậu có bán bánh kẹp hành chiên, cho nên giúp cậu ta mang lên một cái cũng không có gì to tát.

“Cậu muốn ăn loại bánh nào?”

Vương Hạo gãi gãi đầu, cậu ta cũng không biết rốt cuộc cái bánh được đặt ở chỗ ngồi của Chu Độ là bánh gì, vì vậy có chút xấu hổ mà nói: “Sáng nay tôi lấy cái bánh có ai đó đặt ở bàn Chu Độ ăn mất, cậu ấy tức giận vẫn luôn không thèm để ý đến tôi, tôi đoán chắc người đó cũng mua ở gần trường thôi, cậu có biết ở gần trường có chỗ nào bán bánh không, nói thật thì mùi vị cũng khá ngon.”

Hạ Nghiêu không ngờ tới cái bánh mình mua bị Vương Hạo ăn mất rồi, cậu nhìn Vương Hạo một cái nói:”Cậu thích ăn cái bánh đó?”

“Cậu biết nơi bán hả?”

Hạ Nghiêu do dự một chút rồi gật đầu.

“Vậy tốt quá, vậy mai cậu mua dùm tôi hai cái đi! Trở về lớp tôi trả tiền cho cậu.”

“Không cần đâu.” Hạ Nghiêu lắc đầu bày tỏ:”Sáng mai trực tiếp bỏ thẳng vào chỗ ngồi của cậu là được phải không?”

“Ừ ừ.” Vương Hạo ôm lấy cổ Hạ Nghiêu hướng về phía phòng học, vừa đi vừa nói: “Đừng có quên mất phần của Chu Độ.”

————-

Chu Độ ngày hôm sau đến lớp mở học bàn ra dòm, phát hiện bên trong lại đặt một cái bánh kẹp hành chiên, tim hắn khẽ đập một cái, vội vàng nhìn về chỗ ngồi Vương Hạo.

Vương Hạo vẫn chưa tới.

Chu Độ thở phào nhẹ nhõm, đem cái bánh cẩn thận từng li từng tí nhét vào trong ba lô.

Lúc Vương Hạo bước vào lớp học, đầu tiên liếc nhìn Hạ Nghiêu một cái, thấy Hạ Nghiêu hướng về phía mình gật đầu một cái, cậu ta nhếch mép cười với Hạ Nghiêu một cái, lúc đi ngang qua chỗ cậu, nhanh chóng nói một tiếng cảm ơn, sau đó chạy về chỗ ngồi của mình.

Cậu ta thấy chỗ ngồi của mình thật sự có đặt một cái bánh y hệt cái hôm qua, lập tức lấy ra gặm. Trương Dương là bạn cùng bàn của cậu ta, hắn liếc mắt về phía Chu Độ, nghiêng người ngăn cản tầm nhìn của Chu Độ, nhỏ giọng hỏi Vương Hạo: “Mày lại ăn bánh của Chu Độ hả?”

Vương Hạo vừa ăn như hổ đói vừa nói: “Tao cũng đâu phải ăn trộm, cái này là tao tự mua.”

Trương Dương nhìn bộ dạng Chu Độ hình như cũng không giống như bị lấy mất cái bánh, mà hắn càng không thể nào bao che cho Vương Hạo, đang cúi đầu bắt đầu học bài.

Tâm tình Chu Độ hình như rất tốt, nhìn quả đầu trọc một nửa của thầy Vật lý cũng cảm thấy thuận mắt không ít.

Hạ Nghiêu không ngờ tới từ sau khi từ bệnh viện trở về lần đầu tiên Chu Độ nói chuyện với cậu lại là ở nhà vệ sinh, nội dung nói chuyện vẫn là cái bánh kẹp hành chiên.

Lúc cậu đang chuẩn bị rửa tay, Chu Độ đột nhiên bước tới. Chỉ thấy hắn một tay nhét túi quần, tựa vào bồn rửa tay bên cạnh Hạ Nghiêu, đôi chân dài có hơi khuỵ xuống, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Hạ Nghiêu, chỉ lộ ra một bên gò má hoàn mỹ, làm bộ cà lơ phất phơ mà quan sát xung quanh hỏi: “Cái bánh cùng với tờ một trăm tệ trong hộp bàn tôi có phải cậu để không?”

“Ừ.” Hạ Nghiêu khẽ gật đầu một cái.

“Hừm.” Chu Độ hắng giọng một cái nói:”Chắc cậu nhận lầm người rồi, cái người ngày đó núp ở góc tường không phải tôi đâu, tiền cậu cầm về đi.” Hắn biết điều kiện nhà Hạ Nghiêu không khá lắm, cho nên ngày đó mới nhờ thằng nhóc kia giúp hắn mua bánh.

Hạ Nghiêu ngẩng đầu nhìn người nào đó trước mắt chưa đánh đã khai nói: “Một cái bánh không tới một trăm tệ.”

Chu Độ móc ra từ trong túi tờ một trăm tệ hôm đó, không nói gì nhét vào trong tay Hạ Nghiêu.

Trong tay Hạ Nghiêu cầm tiền, không biết rốt cuộc Chu Độ là có ý gì. Vì vậy mỗi sáng cậu đều chỉ có thể mang một cái bánh kẹp hành chiên làm bữa ăn sáng cho Chu Độ, đương nhiên, còn có Vương Hạo nữa.

Vương Hạo ăn bánh mà Hạ Nghiêu mang theo cho cậu ta hai ngày, rốt cuộc cũng nhận ra có chút không phải, liền tìm Hạ Nghiêu bày tỏ mình phải trả tiền.

“Không cần đâu.” Ngẩng đầu nhìn cậu ta nói:”Thật ra mấy cái bánh này là nhà tớ bán, Chu Độ đã trả tiền rồi.”

“Của tôi cũng trả rồi?” Vương Hạo vô cùng ngạc nhiên.

“Cho là vậy đi.” Hạ Nghiêu nhớ đến tờ một trăm tệ trong túi áo, nếu tính thêm Vương Hạo thì cũng còn dư rất nhiều, “Nếu cậu thích ngày mai tớ lại mang lên.”

“Tiểu Nghiêu Nghiêu cậu tốt nhất.” Vương Hạo cũng đối xử với cậu giống như đối với bọn Chu Độ, Trương Dương, khoác tay ôm lấy cổ Hạ Nghiêu.

Cậu ta vẫn chưa khoác được một giây, thân thể liền bị người nào đó đạp ra.

“Tránh ra, đừng cản đường!” Chu Độ chen vào giữa Vương Hạo và Hạ Nghiêu.

Vương Hạo nghe Hạ Nghiêu nói Chu Độ thật ra đã âm thâm trả tiền phần ăn sáng cho hai người bọn họ, trong lòng hết sức cảm động, thì ra trong lòng Chu Độ, Vương Hạo mình vẫn là người anh em tốt nhất của cậu ấy.

“Độ Độ ~” Vương Hạo gọi một tiếng nhào tới trên người Chu Độ, Chu Độ ghét bỏ mà đẩy cậu ta ra, ánh mắt chột dạ quét qua Hạ Nghiêu một cái, Hạ Nghiêu căn bản chẳng thèm để ý bọn họ.

Tâm tình Chu Độ lại không tốt rồi.

Buổi chiều tan học trên đường về nhà, Vương Hạo đá một cục đá nhỏ ven đường, vui sướng nói: “Chu Độ, không ngờ tới mày lại tốt với tao vậy.”

Chu Độ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, Vương Hạo cười hề hề sáp lại nói:”Còn tốn tiền mời tao ăn sáng, tao cảm động chết rồi.”

Chu Độ nhướng mày, ghét bỏ nói:”Không biết mày đang nói cái gì.”

“Đừng vờ vịt.” Vương Hạo đụng bả vai Chu Độ một cái, “Hạ Nghiêu nói với tao hết rồi, cậu ấy nói mày trả tiền cho cậu ấy, cậu ấy mỗi ngày đều đem bánh ở nhà lên cho hai đứa mình. Ai, mày vậy mà cũng không nói, mùi vị quả thật rất ngon.”

Chu Độ chợt ngừng lại, nắm lấy cổ áo của Vương Hạo, bàng hoàng nhếch nhác hỏi:”Hạ Nghiêu cũng mang bữa sáng cho mày?”

“Đúng rồi.” Vương Hạo có chút ù ù cạc cạc,”Không phải mày trả tiền cho cậu ấy để cậu ấy mang lên sao? Không phải hôm đó tao ăn cái bánh của mày sao, tao sợ mày giận, mà sáng thì tao lại không dậy sớm được, cho nên mới nhờ Hạ Nghiêu giúp tao mua cái bánh cho mày, tao thấy không phải hôm đó mày rất vui sao?”

Tâm tình lúc này của Chu Độ chỉ có thể 4 chữ để hình dung, đó chính là biển giấm dâng trào. Hắn cắn răng nghiến lợi trừng mắt với Vương Hạo một hồi, nhìn bộ dáng đần độn chẳng biết gì của thằng kia, cuối cùng vẫn là nản lòng mà buông tay ra.

Mà lúc này bảo mẫu của Chu gia đang dòm mấy cái bao gói mấy cái bánh kẹp hành chiên ở trong tủ lạnh, lấy ra ngửi ngửi, sau đó vứt toàn bộ vào thùng rác.
Bình Luận (0)
Comment