Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 66

Mẹ Hạ đặt trái cây đã gọt vỏ xuống trước mặt Chu Độ, mà Hạ Dương Dương đang dựa vào lòng Chu Độ, đáng thương nhìn hắn.

Khóe miệng mẹ Hạ mang theo một nụ cười ấm áp, mở miệng nói: “Xem ra con với thằng bé Dương Dương có duyên ghê, nó dính con quá trời.”

Chu Độ nghe xong nhìn thằng nhóc cuộn mình lăn qua lăn lại trong lòng mình, ánh mắt hai người chạm nhau, cả mặt Hạ Dương Dương tràn đầy mong chờ lại gọt một tiếng ba ba.

Chu Độ biến sắc, hắn vội vàng ngẩng đầu giải thích với mẹ Hạ: “Lúc nãy con cùng thằng bé đi chích người, có hứa với nó mua đồ chơi, có lẽ nó vẫn còn nhớ.”

Mẹ Hạ nhớ đến lúc nãy hắn ở dưới lầu nói đến đây gặp khách hàng, đối diện với lời nói chưa đánh đã khai này, bà cũng không vạch trần, cười cười kéo Hạ Dương Dương khỏi lồng ngực Chu Độ nói: “Buổi trưa nếu không chuyện gì, thì ở lại ăn bữa cơm đi.”

Chữ “Được” của Chu Độ đến bên môi, lại bị hắn nuốt vào.

“Không được rồi mẹ nuôi, công ty còn có chút việc, phải về.” Hắn nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời đi, Hạ Dương Dương lưu luyến không rời nhào lên ôm chân hắn.

Hạ Nghiêu bước lên kéo thằng bé khỏi chân Chu Độ, rồi quay sang nói với Chu Độ: “Em tiễn anh.”

Chu Độ vội vàng nhìn mẹ Hạ, thấy trên mặt bà không có biểu cảm gì, hắn xoắn xuýt giây lát, cuối cùng vẫn là bị lý trí đánh bại.

“Ừ.”

Hai người bước xuống cửa ra vào ở dưới khu nhà, Chu Độ nhìn thấy mặt trời bên ngoài nóng chết người, vì vậy đưa tay ngăn Hạ Nghiêu lại nói: “Bên ngoài nắng gắt quá, em lên đi, anh đi đây.”

Hạ Nghiêu lắc đầu nói: “Không sao, ra nắng cũng không bao lâu.”

Cậu kiên trì đi theo sau Chu Độ, Chu Độ chỉ có thể dắt theo cậu cùng đi đến bãi đỗ xe. Bãi giữ xe tuy rằng tối, thế nhưng vẫn bị nóng, làm cho người ta không cảm thấy được sự mát mẻ nào. Chu Độ mở điều hòa trong xe lên, hắn thấy Hạ Nghiêu đứng ở ngoài không có ý rời đi, vì vậy mở cửa xe, kéo cánh tay nhét người vào trong xe.

Điều hoà trong xe bật vừa đủ, thế nhưng Hạ Nghiêu vẫn ngửi thầy mùi vị quen thuộc chỉ thuộc về Chu Độ, cậu mím môi nhìn về phía trước, không lên tiếng.

Hai tay Chu Độ cầm vô lăng, khóe mắt hắn nhìn Hạ Nghiêu một cái, khóe môi cong lên, giả bộ trêu ghẹo: “Em lưu luyến bịn rịn như vậy, anh sẽ cho rằng em đang luyến tiếc anh đó.”

Hắn vốn cho rằng Hạ Nghiêu sẽ thẹn quá hóa giận phản bác lại mình, không ngờ người bên cạnh xoay đầu lại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm gương mặt hắn, chậm rãi gật đầu nói: “Có chút luyến tiếc.”

Hô hấp Chu Độ dừng lại, hắn quan sát Hạ Nghiêu một phen, xác định người trước mắt quả thực không phải hồ ly biến thành đến mê hoặc mình.

Hạ Nghiêu nói xong lời thả thính này hình như chưa đã nghiền, đầu ngón tay thon dài sạch sẽ, cầm lấy cổ áo Chu Độ, người nọ hồi lâu cũng không có phản ứng.

Đợi hơi thở ấm áp phả lên mặt mình, đôi môi cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại, cái não gỉ sắt của Chu Độ mới “kẽo kẹt” hoạt động lại.

“Hạ, Hạ Nghiêu?” Hắn lắp bắp gọi một tiếng.

Gương mặt Hạ Nghiêu lúc này mới nhuộm lên vài mạt đỏ, “Em về đây, anh trên đường cẩn thận.” Hạ Nghiêu nói xong câu này định xoay người đẩy cửa xe.

Cánh tay Chu Độ đưa ra, ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu.

“Thả thính xong rồi liền chạy sao?” Chu Độ híp nửa con mắt, khóe mắt nhướng lên, mang theo sự đẹp trai phong độ kể không xiết.

Vành tai Hạ Nghiêu nóng lên, cậu giả bộ nghiêm túc nói: “Anh muốn làm gì?”

Hai người lúc này đang mặt đối mặt, Chu Độ dùng ngón tay chai sần nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Hạ Nghiêu, đôi môi mềm mại của người nọ bị Chu Độ “chà đạp” vài lần liền ửng lên màu đỏ xinh đẹp.

Hầu kết Chu Độ chuyển động lên xuống, chậm rãi dựa lại gần Hạ Nghiêu, thở hơi nóng vào mặt cậu nói: “Có qua có lại.”

Nói xong hắn hôn lên đôi môi người trước mắt, thế nhưng hắn không có dự định chỉ hôn thoáng qua, dù sao trả lễ thì lúc nào cũng phải hậu hĩnh hơn chứ.

Đầu lưỡi hắn dễ dàng cạy được môi Hạ Nghiêu, đã nhiều năm rồi Chu Độ không có cái hôn nào nồng cháy như vậy, chỉ dựa vào một chút ký ức ám muội đã từng lưu lại trong não cùng với tài năng trời phú không thầy tự thông, hôn đến xuất thần hôn đến si dại.

Lúc hai người nói làm tạm biệt bầu không khí cũng chưa trở về bình thường lắm, hai tay Hạ Nghiêu chống trên ngực Chu Độ, ánh mắt mang theo chút hơi nước mê mang.

“Em thật sự phải về thôi.” Cậu nhìn chằm chằm gương mặt Chu Độ, nhẹ nhàng lên tiếng.

Chu Độ một tay ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu, thân mật dùng mũi cọ cọ gò má cậu, âm thanh khàn khàn nói: “Tối nay đến nhà anh được không?”

Hạ Nghiêu có thể cảm nhận được những tiếng thở dốc nặng nề của Chu Độ, ngón tay cậu chậm rãi trước xuống lồng ngực Chu Độ, nỉ non: “Được.”

Mẹ Hạ cũng chẳng thắc mắc đi hỏi Hạ Nghiêu vì sao xuống lầu tiễn Chu Độ lại lâu như vậy, bà đang chơi xếp gỗ với Hạ Dương Dương, nhìn thấy Hạ Nghiêu đẩy cửa bữa vào, liền nói: “Tối nay mẹ không nấu cơm đâu, tối nay chúng ta ra ngoài ăn với chú Phùng.

Hạ Nghiêu khẽ cau mày, nếu như như vậy, cậu phải lỡ hẹn với Chu Độ rồi.

Mẹ Hạ thản nhiên nhìn cậu, nói tiếp: “Chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường thôi, nếu có việc bận thì đi làm đi, nhưng mẹ phải dẫn Dương Dương đi.

Hạ Nghiêu suy tư giây lát sau đó gật đầu nói tiếng “vâng”, có vài việc không cần nói rõ ra, trong lòng mẹ mình chắc chắn cũng biết rõ.

Buổi chiều 3 giờ hơn, chú Phùng liền qua bên đây đón mẹ Hạ với Dương Dương đi. Hạ Nghiêu ở nhà xem sách một lúc, điện thoại ở bên cạnh rung lên, cậu nhìn thấy có tin nhắn gửi đến, khóe môi cong lên, cầm điện thoại lên trực tiếp gọi qua.

Chu Độ nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Hạ Nghiêu, đôi lông mày lập tức mang theo ý cười ôn nhu. Hắn thì lại có chút sợ hãi, đến cả điện thoại cũng không dám gọi qua.

“Chu Độ.” Âm thanh Hạ Nghiêu xuyên qua ống nghe truyền đến, Chu Độ cảm thấy trong lòng hắn có chút tê dại.

“Ừ, em đang ở nhà sao?”

“Đang đọc sách.”

“Ngoan như vậy, Dương Dương với mẹ nuôi thì sao?”

“Hai người bọn họ ba giờ hơn được chú Phùng đón đi rồi, có lẽ tối nay ăn cơm tối nữa rồi mới về.”

Chu Độ nghe xong nhịn không được hỏi: “Vậy bây giờ chẳng phải là chỉ có mình em ở nhà thôi sao?”

“Đúng.”

“Em đợi chút, bây giờ anh chạy qua.” Âm thanh của Chu Độ vừa dứt, cũng cúp điện thoại luôn, Hạ Nghiêu cười cười lắc đầu, lại cầm cuốn sách lên, thế nhưng mấy phút trôi qua, cũng chẳng thấy cậu lật sang trang.

Lúc chuông cửa vang lên, Hạ Nghiêu cảm thấy có chút ngạc nhiên, tốc độ chạy đến đây của Chu Độ cũng nhanh quá rồi chứ.

Đợi đến lúc cậu vui vẻ chạy ra mở cửa, lại nhìn thấy một người mà cậu chẳng muốn nhìn thấy chút nào ——-

Triệu Văn Hoa.

Hạ Nghiêu cau mày, Triệu Văn Hóa nhấc chân bước vào trong nhà. Hạ Nghiêu mím môi, cuối cùng vẫn là nghiêng người để ông ta bước vô.

Không khí lạnh bên trong căn phòng cùng với cái nóng bên ngoài đụng thẳng vào nhau, thế nhưng Hạ Nghiêu lại chẳng đóng cửa lại, ý cậu rất rõ ràng, không muôn để Triệu Văn Hoa ngồi lâu trong nhà mình.

“Dương Dương đâu?”Triệu Văn Hoa vừa mở miệng liền hỏi thăm Hạ Dương Dương, còn Hạ Nghiêu trước mắt ông ta lại xem như không khí, giương mắt tìm một vòng trong phòng.

“Ra ngoài rồi.”

Lông mày Triệu Văn Hoa nhíu sâu, “Trời nóng như vậy còn chạy ra ngoài làm cái gì.” Ông ta vừa nói vừa đi về phía sofa trong phòng khách.

Hạ Nghiêu nhẫn, rốt cuộc vẫn nhẫn không được, “Ông có chuyện gì sao?”

Triệu Văn Hoa ngửa đầu nhìn cậu nói: “Làm sao, tôi không có chuyện gì cũng không thể để thăm các người sao?”

“Không cần.”

“Ha.” Triệu Văn Hoa cười khẩy một tiếng: “Cậu thì không cần, tôi đến xem cháu tôi.”

Hạ Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ ông ta chẳng coi mình ra gì, biểu cảm trên gương mặt lập tức trở nên khó chịu: “Chỗ này không có cháu của ông, không có người thân của ông, nếu ông muốn đến đây cảm nhận tình cảm máu mủ, thì tôi khuyên ông nên đi ngay, tôi không muốn lên tiếng đuổi người.”

“Thái độ của cậu là ý gì đây?” Triệu Văn Hoa cau mày tức giận, nhưng ông ta nhanh chóng đè lại tâm trạng này: “Tình cảm cốt nhục không phải một câu nói của cậu là có thể cắt đứt được, huống hồ cậu có thể ở thành phố B có được cuộc sống ổn định, còn không phải là dựa vào sự giúp đỡ của tôi sao.” Trên mặt ông ta mang theo vài tia đắc ý.

Hạ Nghiêu không lên tiếng, trở về phòng mình, cầm sách lên, không quan tâm đến ông ta nữa.

Triệu Văn Hoa thấy mình bị ngó lơ, trong lòng vô cùng không thoải mái, ông ta đứng lên đi đến cửa phòng Hạ Nghiêu nói: “Mẹ cậu dẫn Dương Dương đi đâu rồi?”

Hạ Nghiêu lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ông ta nói: “Đi đến nhà chú Phùng rồi.”

Những chuyện xảy ra với cái người tên Phùng kia cùng mẹ Hạ, Triệu Văn Hoa cũng có nghe nói qua, ông ta chẳng muốn đi quan tâm coi mẹ Hạ Nghiêu và ai ở bên nhau, thế nhưng ông ta không thể chịu được người đàn bà ấy lại dám dẫn cháu trai ông ta đi gặp người đàn ông kia.

“Bây giờ cậu gọi điện thoại kêu bọn họ trở về.” Triệu Văn Hoa trầm giọng nói.

Hạ Nghiêu lúc này mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Triệu Văn Hoa đang quơ tay múa chân với mình, khóe môi như cười như không: “Dương Dương đang ở cùng với ông bà của nó, tại sao tôi phải gọi nó về.”

Triệu Văn Hoa nghe thấy lời này của Hạ Nghiêu có ý đã thừa nhận người đàn ông tên Phùng kia, lập tức tực giận: “Dương Dương là cháu tôi, tại sao lại gọi người khác là ông nội?”

Hạ Nghiêu nhìn người đàn ông trước mắt, phong độ năm xưa đã chẳng còn nữa, mái tóc cũng bạc trắng, cậu cũng thẳng thèm nhiều lời với ông ta nữa, cúi đầu tiếp tục đọc cuốn sách trong tay.

Triệu Văn Hoa bị thái độ làm lơ của Hạ Nghiêu chọc giận, đi vào trong phòng, muốn giật cuốn sách trong tay cậu ra.

Thế nhưng cánh tay ông ta vừa giơ lên, liền bị một người bắt lại.

“Ông là ai?” Giọng nói Chu Độ mang theo tia lãnh ý, ánh mắt không có chút cảm tình nào nhìn Triệu Văn Hoa trước mặt.

Lông mày Triệu Văn Hoa nhíu chặt lại, sau đó nghe thấy Hạ Nghiêu gọi một tiếng “Chu Độ.” Ông ta lúc này mới ngộ ra, sắc mặt lập tức giận đến đỏ gay.

“Cậu vậy mà vẫn còn liên lạc với nó!” Triệu Văn Hoa chỉ thẳng mặt Chu Độ nói với Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu đứng bên cạnh Chu Độ, nhẹ giọng nói với hắn: “Buông tay ra đi.”

Chu Độ lúc này mới buông cánh tay Triệu Văn Hoa ra, chỉ là cổ tay của ông ta bị Chu Độ bóp ra một vết hằn sâu.

“Được lắm được lắm được lắm.” Triệu Văn Hoa nói liền ba từ được lắm, sau đó nhìn Hạ Nghiêu: “Hạ Nghiêu, cậu bằng mặt không bằng lòng, thừa lúc mẹ mình ra ngoài liền đi lêu lỏng với thằng người rừng này, tôi phải nói cho mẹ cậu biết, cậu lừa bịp bà ta như thế nào.”

Chu Độ nghe thấy nghe thấy những lời người đàn ông trước mắt có vài phần tương tự Hạ Nghiêu nói, sắc mặt thoáng cái trở nên vô cùng khó coi: “Ông ơi, phiền ông nói chuyện đàng hoàng, cái gì gọi là lêu lỏng với thằng người rừng? Tôi là bạn trai của Hạ Nghiêu, ông là ai?”

Triệu Văn Hoa thấy Chu Độ thản nhiên thốt ra hai chữ bạn trai, cực kỳ giận dữ, nhất thời không biết phải mở miệng phản bác như nào.

“Ông ta là ông Triệu,” Hạ Nghiêu chủ động giải thích nói: “Cũng là chủ nhân của căn nhà này.”

Chu Độ vừa nghe liền hiểu, hắn đưa tay nắm lấy tay Hạ Nghiêu, bảo vệ cậu ở phía sau mình hỏi: “Làm sao? Ông Triệu hôm nay đến đây có ý gì, muốn thu tiền thuê nhà sao?”

Triệu Văn Hoa thấy hai người không chút kiêng kị ở trước mặt ông ta thông đồng, lửa giận trong lòng bốc lên đến cả ánh mắt cũng đỏ gay.

Ông ta móc điện thoại ra, giống như một đứa trẻ muốn đi mách lẻo, uy hiếp Hạ Nghiêu nói: “Cậu có tin bây giờ tôi gọi điện cho mẹ cậu không, nói cho mẹ cậu biết cậu đang ở với ai?”

Khóe môi Hạ Nghiêu cong lên nói: “Ông cứ tự nhiên, nhưng mà tôi sắp phải ra ngoài rồi, cho nên có thể mời ông Triệu rời đi dùm được không?”

Cậu quay đầu dịu dàng nhìn Chu Độ, sau đó nói với hắn: “Anh đợi em chút, rồi chúng ta sang nhà anh nha.”

Triệu Văn Hoa thấy Hạ Nghiêu “phóng đãng” như vậy, xém chút nữa xỉu luôn tại chỗ.

“Được lắm.” Ông ta trừng mắt nhìn Chu Độ, chuẩn bị quay người rời đi, chỉ là lúc đi đến cửa nhà, ông ta vẫn như cũ uy hiếp Hạ Nghiêu: “Nếu như cậu không sợ mẹ cậu biết được mà cứ dây dưa với thằng đó, chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ nói hết với bà ta.”

Hạ Nghiêu thờ ơ nhún vai, sau đó buông tay Chu Độ ra bước vào phòng.

Gương mặt Chu Độ không chút biểu cảm đi đến bên cạnh Triệu Văn Hoa, sập cửa lại.

Triệu Văn Hoa nhìn thấy cánh cửa lớn dán lên mũi mình, cái mũi xém nữa là gãy luôn.
Bình Luận (0)
Comment