Edit: Gà Tây
“Haha, cái này thì dễ rồi. Có gì thì chúng ta thương lượng với nhau. Cận Kỳ Ngôn, anh giúp tôi vứt bỏ Âu Lập Dương, đừng nói anh muốn sợi dây chuyền, muốn cả người tôi cũng còn được.”
“Vân Thủy Dạng, cô đừng có nói đùa. Chọc giận tôi, hậu quả rất nghiêm trọng, cô không chơi nổi đâu.”
Giọng nói lạnh lùng rít qua kẽ răng, thổi vào tai Vân Thủy Dạng nghe lạnh buốt.
Bất giác, Vân Thủy Dạng rùng mình một cái.
“Anh là Cận thiếu, tôi làm sao dám đùa anh? Đôi bên cùng có lợi thôi mà. Cận Kỳ Ngôn, anh đừng quên khi ở Milan, là anh hôn tôi trước. Bây giờ tôi hôn lại, xem như hòa nhau. Ai cũng không nợ ai.”
Vân Thủy Dạng liếc nhìn sắc mặt của Cận Kỳ Ngôn, ánh mắt chuyển động, lóe lên ánh sáng.
“Bị cô cưỡng hôn chẳng khác nào bị heo cắn.” Bước ngang qua thùng rác, Cận Kỳ Ngôn lập tức ném khăn tay đi.
Gương mặt tuấn tú của anh vẫn lạnh như sương, nhìn không ra cảm giác chân thực.
“Anh... anh mới là heo đó.” Tức đến mức thở hổn hển, Vân Thủy Dạng hung hăng mắng lại một câu.
Một lát sau, Cận Kỳ Ngôn đã thuận thế ôm cô vào trong ngực.
Anh còn quá phận ôm lấy eo của cô.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Thủy Dạng, bất thình lình, đôi môi gợi cảm của Cận Kỳ Ngôn đã không cẩn thận chạm vào gương mặt màu mận đào của Vân Thủy Dạng.
Mặc dù chỉ là chạm nhẹ rồi tránh ra, nhưng sự đụng chạm nhẹ nhàng đó vẫn như lông vũ phớt nhẹ vào, cảm giác hơi ngưa ngứa.
Trong nháy mắt, Vân Thủy Dạng giật mình, lông mi rung lên nhè nhẹ.
Không biết tại sao, đầu óc của cô trống rỗng, phản ứng lại chậm mất nửa nhịp.
“Anh... anh đang cố tình chiếm tiện nghi của tôi? Cận Kỳ Ngôn, anh là tên khốn kiếp trời đánh. Tôi sẽ vẽ vòng tròn nguyền rủa anh.”
“Vân tiểu thư, không phải cô muốn diễn kịch sao? Còn không ra sức diễn đi. Bạn trai cũ của cô không tin chúng ta là người yêu của nhau. Hay là, cô thích đánh vào mặt của mình? Đừng có mà suy nghĩ bậy bạ. Chẳng qua tôi chỉ muốn lấy thù lao mà tôi nên lấy, hoàn toàn chẳng có hứng thú với cô. Cô còn là nữ sinh à? Ngay cả một nụ hôn cũng nhạy cảm như vậy?
Vân Thủy Dạng nghiến răng kèn kẹt, nhưng cô lại không thể nổi bão với Cận Kỳ Ngôn.
Bây giờ không phải là lúc cậy mạnh. Cô nhất định phải vứt bỏ Âu Lập Dương trước. Sau đó có cơ hội, cô sẽ chậm rãi tính sổ với Cận Kỳ Ngôn.
Nhìn Vân Thủy Dạng đi cùng với Cận Kỳ Ngôn, Âu Lập Dương cũng không đuổi theo.
Anh ta chỉ tức giận mắng một câu: “Vân Thủy Dạng, cô cho rằng cô có thể chạy thoát được tôi sao? Tôi đã tốn biết bao nhiêu công sức cho cô, cô nhất định phải trả tôi gấp đôi. Tình nguyện chơi với cô chính là coi trọng cô. Cô đừng để mình phải mất mặt. Lần sau, cô sẽ không dễ dàng thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu. Tôi nhất định sẽ ăn hết cô không còn một mẩu.”
Nhìn thấy Cận Kỳ Ngôn đi cùng với Vân Thủy Dạng, Ôn Lương Dụ mỉm cười bước đến.
Cận Kỳ Ngôn trừng mắt với Ôn Lương Dụ, ra hiệu anh ta ngậm miệng lại.
Ôn Lương Dụ thức thời không lên tiếng, lái xe đi.
Trên xe, Cận Kỳ Ngôn đưa tay ra.
“Vân Thủy Dạng, đây là lúc nên thực hiện lời hứa của cô, đưa sợi dây chuyền mà cô đang đeo cho tôi. Tùy cô ra giá, tôi không thích chiếm tiện nghi của người khác.”
“Đưa tôi về nhà an toàn, tôi sẽ đưa sợi dây chuyền này cho anh. Cận Kỳ Ngôn, tôi sẽ không chạy mất, anh gấp cái gì chứ? Anh muốn tặng sợi dây chuyền này cho cô gái nào à? Anh có bạn gái rồi sao?”
~~~~~~ ~~~~~~ <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->