Sau khi đưa Lam Tâm Lạc về nhà xong, Âu Lập Dương trở về công ty.
Ngồi trong văn phòng, mặt anh ta nghiêm lại.
Vô cùng phiền muộn, anh ta giật giật cà vạt, tháo thêm hai nút áo sơ mi trắng.
Mím môi, Âu Lập Dương cầm điện thoại gọi cho Hạ Hương Trừng.
“Biên tập Hạ, công việc gần đây có thuận lợi không?”
“Tôi bận lắm. Âu Lập Dương, anh tìm tôi có việc gì?”
“Cô tìm được việc làm rồi, không phải nên mời tôi dùng cơm sao? Cô hẹn luôn Vân Thủy Dạng đi cùng nhé.”
“Âu Lập Dương, anh đã kết hôn với Lam Tâm Lạc, anh hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho Thủy Thủy đi.”
“Hạ Hương Trừng, khi cô đến nhờ vả tôi, cũng đâu có nói như vậy? Vân Thủy Dạng không biết tại sao cô lại có được công việc này. Bạn thân mà cô cũng có thể đối xử như thế mà.”
“Âu Lập Dương, anh muốn thế nào?” Hạ Hương Trừng vô cùng tức giận, nhưng cô cố đè nén lửa giận trong lòng, thấp giọng hỏi.
Theo bản năng, cô quay sang nhìn đồng nghiệp chung quanh một chút.
Công việc này cũng không phải cô quang minh chính đại mà xin được. Cô cũng phải nhờ Âu Lập Dương đánh tiếng với vị Tổng biên tập bên này mới có.
Tên khốn kiếp kia đã bắt cô phải nói ra chuyến bay Thủy Thủy bay về từ Milan. Bây giờ anh ta lại còn muốn cô hẹn Thủy Thủy ăn cơm.
“Tôi đã nói với cô rất rõ ràng, hẹn Vân Thủy Dạng ra dùng cơm với tôi. Hạ Hương Trừng, nếu dám dở trò với tôi, cô biết hậu quả rồi đấy?”
Mặc dù không vui, nhưng Hạ Hương Trừng vẫn cố để bản thân duy trì tỉnh táo.
Suy nghĩ một chút, cô liền đồng ý.
“Âu Lập Dương, chỉ một lần này nữa thôi. Về sau, tôi sẽ không giúp anh hẹn Thủy Thủy nữa.”
“Thứ sáu tuần sau, dùng cơm ở Khải Duyệt. Nhớ đặt bàn trước, không gặp không về. Hạ Hương Trừng, cô là người thông minh, cô biết mình cần gì, vì thế cô sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Nói cho tôi biết, quan hệ giữa Vân Thủy Dạng và Cận Kỳ Ngôn như thế nào? Cô ấy có nhắc về anh ta với cô không? Bọn họ là người yêu à? Bọn họ quen nhau từ bao giờ?”
Sắc mặt Hạ Hương Trừng có chút thay đổi nhưng cô vẫn cố gắng trấn tĩnh, không để lộ tâm trạng của mình.
Bàn tay cầm điện thoại di động của cô không tự giác siết lại thật chặt.
Chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
“Không biết, Thủy Thủy cũng không nói với tôi. Ngày các người kết hôn, Thủy Thủy chạy đến giáo đường, thiếu chút nữa bị Cận Kỳ Ngôn đụng phải. Chuyện Cận Kỳ Ngôn bị tố cáo có hành vi vi phạm quy tắc, dường như cũng có liên quan đến Thủy Thủy. Cô ấy gặp Cận Kỳ Ngôn trong quán bar. Thủy Thủy đến Milan giải sầu, trùng hợp Cận Kỳ Ngôn cũng ở đó. Bọn họ có phải là quan hệ nam nữ hay không, tôi cũng không rõ lắm.”
Nói xong, ánh mắt của Hạ Hương Trừng hiện lên một sự u oán.
“Đúng rồi, tại sao anh đột nhiên hỏi đến chuyện này? Âu Lập Dương, anh nhìn thấy cái gì sao? Thủy Thủy nói với anh là cô ấy và Cận Kỳ Ngôn yêu nhau ư?”
“Ở sân bay, tôi nhìn thấy cô ấy và Cận Kỳ Ngôn hôn nhau. Cô ấy nói với tôi bọn họ là người yêu.”
Bàn tay cầm bút của Hạ Hương Trừng không khỏi nắm chặt, bất thình lình, cây bút bị cô ta bẻ gãy mất.
Nhưng rồi cô không cảm thấy lo lắng nữa.
“Thủy Thủy không nói, chắc là lừa anh rồi. Ngày hai người kết hôn, Cận Kỳ Ngôn thiếu chút nữa đụng phải cô ấy. Anh ta cũng không xin lỗi Thủy Thủy, cũng không để ý đến cô ấy mà đi thẳng. Theo tôi thấy, Cận Kỳ Ngôn hẳn không có hứng thú với Thủy Thủy mới đúng.”
“Huống hồ, tôi cũng đã hỏi cô ấy, cô ấy nói mình không có bạn trai, lại đang tìm công việc. Anh và Lam Tâm Lạc phản bội cô ấy, cô ấy hận anh biết bao nhiêu. Cô ấy gạt anh cũng là chuyện bình thường.”