Nghe xong, biểu cảm của Cận Kỳ Ngôn nghiêm túc lại, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
Trước mặt anh chính là hồ sơ xin việc của Vân Thủy Dạng.
Cô đã thông qua được vòng phỏng vấn thứ nhất, bây gờ chuyển sang giai đoạn sàng lọc.
Cận Kỳ Ngôn trừng mắt với Ôn Lương Dụ một cái. Tiện tay, anh rút hồ sơ của Vân Thủy Dạng đặt sang một bên.
“Ôn Lương Dụ, cậu không nói lời nào thì sợ người ta nghĩ cậu bị câm sao?”
Hứng thú vô cùng nhìn chăm chú vào sơ yếu lý lịch của Vân Thủy Dạng, Ôn Lương Dụ mỉm cười.
“Hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học khoa Trung văn, người như hoa như ngọc. Kỳ Ngôn, người ta bảo nước phù sa không chảy ruộng ngoài đấy.”
“Ôn Lương Dụ, đầu óc của cậu bị cửa kẹp hỏng rồi hả? Cút.”
“Em cảm thấy anh nên tìm phụ nữ lưu manh mà phát hỏa. Anh cứ tiếp tục như vậy là không được. Em sợ anh sẽ tức đến phát bệnh mất. Anh muốn đến Milan sao? Anh đã nghĩ thông suốt chưa?” Đột nhiên, gương mặt bất cần đời của Ôn Lương Dụ trở nên nghiêm túc hơn.
“Cậu không nhìn thấy tôi đã mua vé máy bay sao? Còn giả được à?”
“Em thật muốn dùng một gậy đánh cho anh bất tỉnh.”
“Còn tôi thì chỉ muốn ném cậu ra ngoài.”
Trong nháy mắt, Cận Kỳ Ngôn đối mặt với Ôn Lương Dụ.
“Theo tình huống trước mắt, em thấy anh đừng nên rời khỏi Thượng Hải. Anh nên biết rằng, chỉ cần một giây thôi, cái gì cũng có thể thay đổi.”
“Từ trước đến nay, tôi chưa làm chuyện gì mà không nắm chắc.” Ánh mắt đen láy của anh có thể hút hết mọi thứ, sâu không thấy đáy.
Thái độ của anh rất kiên định.
“Còn thời gian, anh còn có thể cân nhắc lại.”
“Không cần cân nhắc. Chuyện mà tôi quyết định sẽ không thể thay đổi.”
Mấp máy môi, Ôn Lương Dụ cũng không lên tiếng. Mấy giây sau, cậu mím môi thật chặt.
~~~~~~ ~~~~
Không được tập đoàn Hoa Vũ tiếp nhận, mặc dù có chút hụt hẫng, nhưng Vân Thủy Dạng cũng không buồn.
Cô là sinh viên mới tốt nghiệp, các tập đoàn lớn đâu có dễ dàng nhận cô vào. Có lẽ cô nên tìm một công ty nhỏ, xác suất thành công sẽ cao hơn.
Hạ Hương Trừng nói muốn mời cô ăn cơm chúc mừng vì tìm được việc làm, Vân Thủy Dạng vui vẻ đồng ý.
Không tìm được việc làm, nhưng sống thì vẫn phải sống. Vân Thủy Dạng còn đặc biệt đi tìm mua một món quà cho Hạ Hương Trừng.
“Cô còn nhớ cô gái bị nhốt trong thang máy không? Miệng của cô ấy rất ngọt, quản lý vốn muốn cho cô một cơ hội. Cận thiếu liền rút mất hồ sơ của cô ấy ra, nói kinh nghiệm của cô không đủ. Quản lý nào dám đắc tội Cận thiếu, đành phải đánh rớt cô ấy.”
“Không biết vì sao Cận thiếu lại không nhận cô ấy vào tập đoàn Hoa Vũ? Cô nói xem, bọn họ có tư tình gì hay không? Tôi nghe người ở tầng hai mươi lăm nói, cái hôm thang máy bị kẹt, Cận thiếu đã ôm cô ấy. Cô nên biết rằng có không biết bao nhiêu cô gái muốn tiếp cận Cận thiếu, nghĩ hết biện pháp, nhưng Cận thiếu giống như rất chướng mắt phụ nữ, ai cũng không vừa mắt. Theo tôi thấy, quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, Cận thiếu chỉ là không muốn bị phát hiện thôi.”
“Mấy cô gái muốn trèo vào nhà cao cửa rộng cũng không phải ít. Nói không chừng, cô gái đó đã sử dụng thủ đoạn gì đấy, sau đó bị Cận thiếu phát hiện, cho nên mới không được nhận vào.”
Hai cô gái trò chuyện trong nhà vệ sinh. Sau khi rửa tay xong, hai người điềm nhiên như không có việc gì đi ra ngoài.
Sau khi các cô đi rồi, Vân Thủy Dạng cũng trùng hợp từ trong một gian phòng vệ sinh bước ra.
Lúc đó, cô cho rằng mình đã phỏng vấn thành công. Bởi vì cô nhìn thấy quản lý rất hài lòng đối với cô. Thì ra cũng chỉ vì một câu nói của tên khốn kiếp kia, hại công việc của cô không còn.
Trong nháy mắt, con ngươi của Vân Thủy Dạng dâng lên hai ngọn lửa.