Trời lạnh, Bạch Tiểu Sao xoa xoa tay chạy lên tầng.
Cầu thang lầu ba, một bé con cuộn tròn như cây bông, khuôn mặt tròn tròn đỏ ửng. Bạch Tiểu Sao nhớ mang máng cô bé là con gái của nam nhân ở nhà đối diện.
“Chú ~~~” – Bé con phùng má, đôi mắt to tròn tràn ngập nước, như sắp muốn khóc – “Con ở nhà trẻ về, quên mất chìa khóa, nhưng mà bố con vẫn chưa về.” – Thực là một cô bé đáng yêu.
Bạch Tiểu Sao nhìn bé con từ trên xuống dưới, làm bộ như không nghe thấy, trực tiếp bước về nhà mình, mở cửa.
Thấy Bạch Tiểu Sao không để ý đến mình, bé con giật mình, vội đứng lên, tiến đến bám vào gấu áo Bạch Tiểu Sao: “Chú à, con..”
Bạch Tiểu Sao cúi đầu, nhìn bé con đang kéo áo mình, cười quỷ dị, ngồi xổm xuống.
“Cô bạn nhỏ, gạt người là sai đó.” – Nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Sao mê người như thiên sứ – “Nhà trẻ sẽ không cho cô bé về, lén chạy về là sai rồi, lại còn lừa gạt người lớn thì càng sai. Vì thế……” – Bạch Tiểu Sao cười tà ác, cố sức nhéo khuôn mặt tròn – “ Cháu có gọi chú cũng vô dụng thôi ~~~”
Bé con ngây ra một lát, rồi đột nhiên gào khóc lớn, ôm lấy chân Bạch Tiểu Sao: “Chú à, con sai rồi, con không nên trốn về…. Bên ngoài lạnh lắm…… Chú à….” – Thanh âm vang dội, vọng khắp hành lang.
Mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở ở tầng trên, có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, Bạch Tiểu Sao sợ bị vu oan là ngược đãi trẻ em, liền nhanh chóng kéo bé con vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Mới vừa rồi ở ngoài còn khóc như vỡ đê, vừa vào nhà lập tức ngừng như là đóng miệng cống. Thu phát như thường, vượt cả đập chứa nước.
Bạch Tiểu Sao bất đắc dĩ, vừa cởi áo vừa hỏi: “Bé con, tên cháu là gì? Sao lại lén đi ra ngoài?”
“Cháu là Hoàng Đậu Đậu.” – Bé con cố gắng cởi chiếc áo khoác lông dầy ra – “Bố cháu là Hoàng Diệu Sư—”
“Nga, vậy không nên gọi là Hoàng Đậu Đậu, gọi là Hoàng Dung đi.” – Bạch Tiểu Sao cầm lấy áo lông của Hoàng Đậu Đậu, treo lên giá.
Hoàng Đậu Đậu mân mê miệng: “Thế nhưng bố cháu nói không thích Quách Tĩnh.”
“Nói đi, cháu không ngoan ngoãn ở nhà, chạy đến đây làm gì?”
Bị hỏi trúng vấn đề, Hoàng Đậu Đậu cúi thấp đầu: “Cháu…Cháu muốn xuống lầu xem chú cún nhà dì Trương.”
Bạch Tiểu Sao nhìn Hoàng Đậu Đậu, hanh một tiếng, mở TV, tìm trong tủ lạnh ra một khối snack khoai tây, ném cho Hoàng Đậu Đậu: “Ngồi ngoan xem TV, chú đi làm việc.”
Vừa muốn vào phòng, lại nghĩ ra cái gì đó, trở lại phòng khách, lấy một tờ giấy, tìm bút viết vài dòng: “Hoàng Dược Sư, con gái Hoàng Đậu Đậu của anh chết trên tay tôi, thỉnh nhanh chóng tới nhận.” Lạc khoản thị 408.
Tìm một miếng băng dính, dính lên giữa cánh cửa nhà đối diện.
Một giờ sau, có người gõ cửa, Bạch Tiểu Sao mở cửa, đối diện là một nam nhân đẹp trai nhìn không ra tuổi.
“Xin chào, tôi là Hoàng Diệu Sư ở nhà đối diện.” – Hoàng Diệu Sư nói – “Có phải con gái tôi ở bên này không?”
“Nga.” – Bạch Tiểu Sao quay đầu – “Đậu Tương, ra đi, bố cháu đến đón.”
“Bố……..” – Hoàng Đậu Đậu như cánh bướm nhỏ bay ra, nhào vào lòng Hoàng Diệu Sư – “Bố à, con nhớ bố lắm.” – Vừa nói vừa cọ cọ lên người Hoàng Diệu Sư.
“Được rồi, đừng …..diễn hoạt cảnh phụ tử tình thâm nữa.” – Bạch Tiểu Sao lấy áo khoác của Hoàng Đậu Đậu trên giá xuống, nhét vào tay Hoàng Diệu Sư – “Lần sau ra ngoài nhớ khóa kỹ cửa.” – Rồi quay sang Hoàng Đậu Đậu nói – “Cháu sau này cũng đừng có chạy loạn, còn bé vậy, cẩn thận không bị bọn buôn người bắt cóc mất thì sao.”
“Thật cảm ơn cậu.” – Hoàng Diệu Sư bỗng nhiên nắm chặt tay Bạch Tiểu Sao – “Mời cậu tối nay qua nhà tôi, tôi nhất định phải mời cảm ơn cậu.”
“Không cần không cần.” – Bạch Tiểu Sao cố gắng rút tay mình khỏi tay của Hoàng Diệu Sư nhưng không được – “Không cần phải cảm ơn đâu.”
“Không được, nhất định cậu phải qua.” – Hoàng Diệu Sư vừa nói vừa nắm tay Bạch Tiểu Sao, kéo vào nhà mình.