Đảo mắt đã đến cuối tuần.
Nhớ buổi chiều có hẹn, buổi trưa Bạch Tiểu Sao lười biếng mãi mới xuống giường, làm một bát mì. Bưng ra bàn, ngồi xuống, tiện tay lấy một cuốn tạp chí, vừa ăn vừa xem.
Chuông điện thoại di động bỗng vang lên, người gọi đến chính là người hẹn ăn tối, Hoàng Diệu Sư.
“Bạch Tiên Sinh, thật có lỗi, vốn là buổi tối có hẹn với cậu, nhưng mà công ty có việc cần phải xử lý, đại khái là tối nay không thể về sớm được.”
Tâm tình đột nhiên trầm xuống, Bạch Tiểu Sao cảm thấy trong ngực khó chịu, mặt nhăn lại, lạnh nhạt nói: “Công việc là quan trọng, không cần để ý chuyện đấy đâu.”
Cúp điện thoai, tâm tìm có chút phiền muộn, có lẽ là do kế hoạch đang tốt đột nhiên có thay đổi. Thế là cậu mở điện thoại, tìm xem tối nay có thể tiêu khiển thế nào.
“Vu Hàng, tối có đi bar không?”
“A, chả mấy khi được người đẹp chủ động gọi điện mời, quả thực là vinh hạnh quá.” – Giọng Vu Hàng có chút châm chọc.
“Đừng có nói nhảm, tôi hỏi cậu có đi không?” – Bạch Tiểu Sao liếc mắt khinh thường.
“Cậu hẹn tôi lại dám không đi sao?” – Vu Hàng cười – “Thời gian địa điểm cho cậu chọ, tôi đến là được.”
Tâm tình lại tốt dần lên, mặc dù vẫn đang có chuyện không được thoải mái cho lắm, nhưng mà dù sao tối nay cũng có chỗ để đi rồi.
Dọn dẹp nhà cửa, lên mạng chơi game, sau khi làm xong phó bản thì sắc trời cũng đã trầm xuống. Nhìn đồng hồ, đã gần đến bảy giờ, thế là cậu ăn uống qua loa, chuẩn bị đến quán bar.
Đương cầm chén cho vào bồn rửa, chợt nghe “Phụp” một tiếng, bốn phía tối đen lại. Nhìn qua cửa sổ, thấy đèn đường cũng tắt, biết ngay là bị cắt điện. Mà trước đó cũng không thấy có thông báo gì, không biết là vì sao lại cắt.
Quên đi, tối như vậy thì cũng chả nhìn thấy gì mà rửa. Nghĩ vậy, cậu rời khỏi phòng bếp, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng đập cửa, ngay sau đó là tiếng khóc của cô nhóc Đậu Đậu.
“Chú à….Mở cửa đi………Mở cửa đi……..”
Bạch Tiểu Sao vội vàng mở cửa, không có đèn, ngoài hành lang tối om, đưa tay cũng không nhìn rõ năm ngón. Bạch Tiểu Sao cảm giác được Đậu Đậu ôm chân mình, khóc nức nở: “Chú à, tối quá, cháu sợ lắm….”
Bạch Tiểu Sao bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là bế Đậu Đậu vào nhà.
“Có chuyện gì thế?” – Bạch Tiểu Sao hỏi.
Đậu Đậu một tay kéo quần Bạch Tiểu Sao, một tay quẹt nước mắt, nức nở: “Bố cháu không ở nhà…..Đột nhiên cả nhà tối om…. Cháu sợ….Có quái vật đến bắt…………”
Bạch Tiểu Sao bật cười: “Lấy đâu ra quái vật, cái đó chỉ có trong truyện tranh thôi.”
“…Không phải……..” – Đậu Đậu khóc lớn, lặp đi lặp lại – “Cháu sợ lắm….. Mọi thứ tối om….. thật đáng sợ……”
Bạch Tiểu Sao thực bất đắc dĩ, vốn hẹn Vu Hàng đến quán bar, nhưng lại mất điện, mà Đậu Đậu lại bám dính lấy mình. Để cô bé ở nhà mà mất điện thế này cũng không yên tâm. Nghĩ mãi, thật không biết phải làm thế nào thì Vu Hàng gọi điện.
“Tiểu Sao, cậu đâu rồi?”
“Chỗ nhà tôi cắt điện, hàng xóm không có người lớn ở nhà, cô bé con sợ nên ở nhà tôi, cũng không thể mặc kệ được.” – Cúi đầu nhìn, Đậu Đậu vẫn đang nắm chặt lấy quần cậu, nương theo tia sáng bên ngoài, thấy mặt mũi cô bé lấm lem như con mèo nhỏ.
“Không ngờ cậu cũng hảo tâm như thế.” – Vu Hàng cười – “Mọi người đã tới rồi, cậu không đến là không được đâu. Cứ mang cả cô bé theo, có làm sao đâu.”
“Cô bé mới có năm, sáu tuổi cậu bảo tôi dẫn đến quán bar có được không?” – Bạch Tiểu Sao cười – “Tôi sợ cảnh sát lại tóm tôi vì tội lừa bán trẻ em.”
“Là quán bar bình thường thôi, có phải gay bar đâu. Sợ cái gì? Nếu không cậu hỏi xem người lớn nhà cô bé đang ở đâu, đưa đến đấy là được.”
Bạch Tiểu Sao ngẫm nghĩ: “Như vậy cũng được, lát tôi gọi lại cho cậu nhé.”
Cúp máy.
Cúi đầu, Đậu Đậu đã ngừng khóc, mở to mắt nhìn cậu: “Chú à, bố cháu đi làm rồi, cháu không đến chỗ bố đâu. Cháu muốn đi theo chú cơ.”