Hoàng Diệu Sư cúi đầu nhìn Đậu Đậu, cười nói: “Con lại quấy rầy chú.” Ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Sao – “Mấy thứ này để đó tôi dọn.” – Rồi nói với Đậu Đậu – “Đậu Đậu, chú Bạch là khách, không nên bắt khách phải làm việc, mau dẫn chú Bạch đi xem tivi đi, đến tủ lạnh lấy cho chú một lon Coca đi.”
“Vâng ạ.” – Đậu Đậu gật đầu, kéo tay áo Bạch Tiểu Sao – “Chú, đi thôi, đi xem ti vi.”
Bạch Tiểu Sao bị kéo đi, không khỏi nhìn Hoàng Diệu Sư cười nói: “Thực muốn bắt Đậu Đậu nhà anh quá.” – Vừa nói vừa rửa tay, cất kéo.
Hoàng Diệu Sư cười nhìn Đậu Đậu kéo Bạch Tiểu Sao ra khỏi bếp.
Cúi đầu, nụ cười biến mất.
Nhớ tới một ít chuyện cũ, đã lâu lắm rồi, ngay cả trong mơ cũng không còn thấy, cứ tưởng đã sớm quên, nhưng hóa ra nó vẫn nằm tận sâu dưới đáy lòng, chỉ chờ thời cơ là trào lên.
Nghĩ ngợi, không chú ý, đầu tôm sượt qua, rạch một đường trên ngón tay, một giọt máu trào ra. Để tay dưới vòi nước để trôi đi vết máu, miệng vết thương dính nước, hơi xót.
Bạch Tiểu Sao bị Đậu Đậu kéo đến phòng khách, ngồi xuống. Cô bé lại chạy đến tủ lạnh, lấy ra một lon Coca, rồi chạy đến phòng bếp hỏi Hoàng Diệu Sư: “Bố ơi, Đậu Đậu uống Coca có được không?”
“Không được, trẻ con uống nhiều Coca sẽ có tàn nhang.” – Hoàng Diệu Sư không ngẩng đầu lên nói.
Đậu Đậu bĩu môi, lấy một lon Coca trong tủ lạnh ra để trước mặt Bạch Tiểu Sao, rồi mất hứng ngồi xuống bên cạnh cậu.
Bạch Tiểu Sao nhìn khuôn mặt tức giận của cô bé mà buồn cười, tuy không khát, nhưng mà cũng muốn trêu cô bé một chút. Cậu mở lon, uống một ngụm, sau đó ‘khà’ một tiếng sảng khoái. Liếc mắt thấy Đậu Đậu nhìn mình chằm chằm, tưởng như nước miếng sắp rớt đến nơi rồi, cậu nhịn cười đến mức sắp nội thương.
Xem tivi được một lúc, Đậu Đậu buông điều khiển, tập trung vào bộ phim hoạt hình.
Đậu Đậu thì hào hứng, còn Bạch Tiểu Sao thì buồn ngủ.
Hoàng Diệu Sư từ phòng bếp đi ra, thấy tivi đang chiếu phim hoạt hình, không khỏi bật cười: “Đậu Đậu, bảo con bồi chú xem, sao con lại chỉ biết mình thôi vậy?”
“Nhưng mà…….. nhưng mà cái này xem hay lắm mà.” – Đậu Đậu không phục nói – “Chú nhất định sẽ thích.”
Hoàng Diệu Sư đi qua nhẹ nhàng gõ vào trán cô bé: “Chú không phải là trẻ con, chỉ có trẻ con mới thích xem mấy thứ này.”
Đậu Đậu nhìn Bạch Tiểu Sao cầu cứu, Bạch Tiểu Sao cười nói với Hoàng Diệu Sư: “Không sao đâu, ở nhà tôi cũng thích xem phim hoạt hình.”
Hoàng Diệu Sư bất đắc dĩ vỗ đầu Đậu Đậu: “Con bá đạo như vậy, lần sau chú Bạch không thích đến nhà mình làm khách nữa đâu.”
“A…..” – Đậu Đậu vội đem điều khiển nhét vào tay Bạch Tiểu Sao – “Chú xem đi, lần sau chú đến nữa nhé.”
Bạch Tiểu Sao sờ đầu Đậu Đậu: “Không sao, cùng nhau xem là được.”
“Vâng ạ.” – Đậu Đậu gật đầu ôm lấy Bạch Tiểu Sao – “Chú Bạch thật tốt, Đậu Đậu thích chú Bạch.”
Hoàng Diệu Sư cười, nửa đùa nửa thật nói: “Con thích chú Bạch như thế, vậy để chú Bạch gả cho nhà mình được không?”
Đậu Đậu gật đầu lia lịa.
Bạch Tiểu Sao nhíu mày, liếc mắt nhìn Hoàng Diệu Sư, oán trách: “Nói bừa gì đấy, tôi không phải con gái, gả cái gì mà gả.”
Hoàng Diệu Sư liếc nhìn biểu cảm của Bạch Tiểu Sao, tuy là oán trách, nhưng cũng không hề có chút tức giận nào, trong lòng mừng thầm, trên mặt cũng lộ vẻ vui sướng.
Bạch Tiểu Sao thấy biểu tình của Hoàng Diệu Sư, đỏ mặt, cảm thấy có chút hờn giận, hừ lạnh một tiếng: “Anh cao hứng cái gì, tôi với anh không có quan hệ gì hết.”
Vẻ mặt này vẫn có chút không tự nhiên, Hoàng Diệu Sư trong lòng đã muốn cười to.
Đậu Đậu nhìn không ra, lại nghĩ là Bạch Tiểu Sao tức giận, kéo kéo tay cậu: “Chú Bạch, chú đừng tức giận, bố cháu hay đùa lắm.”
Bạch Tiểu Sao thở dài trong lòng, cái này là đối với phụ nữ đúng không, thật sự là……..