Vô Năng Vi Phượng

Chương 13

“Thần thiếp thần thiếp, lúc đó liền nghe lời như vậy!”

Tiêu Mộc Phi tức giận vô cùng, mình cũng ôn tồn như vậy rồi, người này lại vẫn còn ra vẻ, cũng không nhiều lời, trực tiếp ôm người đi tới bên giường, Quân Phi Hoàng còn định giãy dụa, nam nhân trầm mặt nhân tiện nói: “Nói thật, ngươi so với bất luận người nào bổn vương từng ôm qua đều nặng hơn, còn giãy dụa là muốn ép bổn vương đem ngươi ngã xuống phải không?”

Quân Phi Hoàng yên tĩnh trở lại, để mặc Tiêu Mộc Phi đưa y đặt trên giường, so với ngã trên mặt đất, ít nhất có nhiều tầng chăn mỏng bảo vệ hơn, nhưng đáy lòng luôn bất bình, y đơn giản liền xoay người nằm xuống, không hề để ý tới Tiêu Mộc Phi còn đứng bên giường.

Nhìn Quân Phi Hoàng đem chính mình cuộn thành một đoàn, Tiêu Mộc Phi lắc đầu, thật là có chút không hiểu, chính mình nói hơn nói thiệt cũng là vương gia nhất danh, xưa nay thương hương tiếc ngọc, ôn nhu săn sóc, chẳng phân biệt cả nam lẫn nữ đều muốn quỳ gối dưới cẩm khố hắn, nhưng đối với Quân Phi Hoàng này, cái phong lưu tiêu sái kia liền đi hết dạng, tức giận người khác không nói, còn buồn bực chính mình. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi sách một tiếng, tay lại nhu hòa vì Quân Phi Hoàng đắp chăn, sau đó cũng chỉ là ngồi ở mép giường, ôm má sao lại nghĩ mãi cũng không thông, dọc trên đường này rõ ràng đều rất tốt, rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy?

Linh quang vừa chuyển, hắn nhớ tới cảnh tượng lúc vừa bước vào cửa, không khỏi oán trách: “Sinh bệnh ngươi còn đi tắm làm gì, không có việc nên tự tìm việc ah?”

Quân Phi Hoàng như cũ buồn bực, không trả lời, Tiêu Mộc Phi xoay người, thấy y nhắm chặt mắt, như có như không thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đưa tay chụp lên trán y, kia vẫn còn chút nóng, nổi bật bàn tay hắn bốn mùa đều lạnh càng lạnh hơn, hắn một mực duy trì tư thế, như không nỡ rời đi.

Quân Phi Hoàng không hề động, chỉ cảm thấy bàn tay trên trán thật lạnh, mát đến cực kỳ thoải mái, y cơ hồ muốn ngủ thiếp đi, rồi lại cảm thấy tóc ướt lạnh hơn, thế là y càng ngày càng thanh tỉnh, đột nhiên cảm thấy động tác như vậy có lẽ phi thường buồn cười, nhưng y vẫn không cách nào đứng dậy, cũng không có biện pháp bỏ qua tay Tiêu Mộc Phi. Không hiểu chính là, bàn tay lạnh buốt này lại làm y nhớ tới nương thân, rõ ràng không giống nhau…… Nương thân tay nhỏ mà mềm mại, lại ấm áp, y còn nhớ rõ khi còn bé chỉ cần làm cho những hài tử khác tức giận, y sẽ nóng lên, nhưng chỉ cần bàn tay nương thân che trên trán, nhiệt độ sẽ từng chút từng chút biến mất, sau đó nương thân vừa bất đắc dĩ rồi lại sủng nịnh nằm ở bên tai y nói hài tử nhà tính tình lớn lên thế nào lại như vậy, làm sao cho phải……

Không tốt, không tốt, không tốt, từ khi y hiểu chuyện đến nay, tất cả mọi người nói y như vậy, thật giống như là nơi đó sai lầm rồi một dạng. Đúng, sai lầm rồi, sai lầm rồi! Y từ một khắc sinh ra kia liền đã là sai lầm rồi, sai vô cùng, sai đến hoang đường.

Y còn chưa ra đời liền đã là sai lầm rồi!

Phát hiện động tác Quân Phi Hoàng, cho là y muốn cái gì đó, Tiêu Mộc Phi buông lỏng tay ra, mới phát hiện người căn bản không có tỉnh, trái lại run rẩy như gặp phải ác mộng, trong miệng nói cái gì cũng không nghe rõ, nghĩ đến đều là nói mớ, hắn cũng không để ý, trước mắt quan trọng là, hắn không có kinh nghiệm lừa gạt người bệnh, ngoại trừ thay Quân Phi Hoàng đắp chặt chăn, hắn thật đúng không biết nên làm cái gì.

Quân Phi Hoàng còn đang run rẩy, yếu ớt run rẩy như sợ bị ai phát hiện, hắn nhìn, cũng chần chờ đưa tay đặt lên trước ngực y, nhẹ nhàng mà vỗ. “Đã không có việc gì, đã không có việc gì……”

Đã không có việc gì, trước kia nương thân luôn ôn thanh nhuyễn ngữ như vậy nói với hắn. Hài tử hắn hoàn toàn không hiểu vì sao cả nhà bọn họ sẽ ở trong một đêm do thái tử Đông cung thoải mái mà đi vào thiên lao hắc ám đáng sợ, những phụ thân cái gì cũng không nói, nương thân chỉ là lẳng lặng ôm hắn, trong miệng nói vĩnh viễn đều là một câu này, đã không có việc gì, đã không có việc gì.

Kỳ thật đều là nói dối, lại làm cho hắn an tâm, hắn đang ngủ, loáng thoáng nghe thấy phụ nương thân thấp giọng nói gì đó, hắn nghe không rõ, chỉ biết là sau đó đến phụ thân bị người mang đi, chỉ còn lại có nương thân cùng hắn…… Lắc lắc đầu, Tiêu Mộc Phi không suy nghĩ thêm nữa, lại nhìn về phía Quân Phi Hoàng, không biết có phải hai câu kia của hắn nổi lên tác dụng hay không, người ngược lại ngủ an ổn, hắn thu tay lại, thổi tắt ngọn đèn sau liền khinh thủ khinh cước trở về phòng mình.

Hôm sau Tiêu Mộc Phi lúc đi xuống đại đường, Quân Phi Hoàng đã ngồi ở góc đợi, sắc mặt thoạt nhìn ngược lại khá tốt, chính là tóc có chút mất trật tự, xem ra không thuận mắt lắm. Hắn trong phủ vô luận cơ thiếp, nam sủng nào cũng biết hắn yêu mỹ, đối với bề ngoài chính mình phần lớn không được là bảo bối, liền lấy tóc mà nói tốt lắm, mỗi ngày đều muốn dùng hoa thơm dầu sơ nửa ngày, thẳng đến như hắc gấm mềm mại tỏa sáng mới dám đi ra cửa phòng, ai chịu như Quân Phi Hoàng lớn như vậy liệt liệt tiện tay một buộc liền đi ra gặp người? Nghĩ như vậy, hắn không khỏi hướng Quân Phi Hoàng nhìn nhìn, rồi mới nhớ tới tám phần là y không đem tóc lau khô đi nằm ngủ mới thành bộ dáng này, cũng cảm thấy buồn cười, chính mình cười vài tiếng, lại khiến Quân Phi Hoàng quét ánh mắt tới, lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống dùng đồ ăn sáng.

Tám phần còn là bệnh, Quân Phi Hoàng không nói câu nào, chờ y sử dụng hết đồ ăn sáng liền hướng ngoài tiệm đi, Tiêu Mộc Phi bề bộn ngửa đầu uống cạn chén trà, không khỏi bị nóng, hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Quân Phi Hoàng, mới luống cuống đuổi theo, chỉ thấy Quân Phi Hoàng một đường đi thẳng, liền hỏi đường đều không cần, hiển nhiên sớm đã tới, tuy trong bụng đã sớm đoán được mục đích của chuyến này, nhưng thật sự đứng trước phủ Kí Bác Hầu, Tiêu Mộc vẫn không khỏi tò mò.

“Ái khanh, chẳng lẽ ngươi là con riêng của Kí Bác Hầu?”

Quân Phi Hoàng xoay người lạnh lùng liếc sau liền không để ý tới hắn, chỉ hướng về trước phủ vệ binh nói: “Quân Phi Hoàng cầu kiến Kí Bác Hầu, thỉnh thông báo.”

Hai người rất nhanh được mời vào trong phủ, chỉ thấy cả phủ Kí Bác Hầu yên tĩnh, ngoại trừ tiểu tỳ dâng trà bên ngoài cho bọn hắn, giống như là không có một người, không để Tiêu Mộc Phi nghĩ nhiều, tiểu tỳ dâng trà rất nhanh liền mang theo hai người vượt qua hoa viên tuy lớn lại không hề có chút sức sống nào, rõ ràng tháng tư nhưng hành lang vẫn là âm âm lành lạnh, Tiêu Mộc Phi càng đi càng cảm thấy quỷ dị, nhưng Quân Phi Hoàng vẫn là gương mặt đó, hắn cũng không nhiều lời. Tiểu tỳ mở cửa thỉnh hai người tiến vào, mơ màng âm thầm trong phòng tràn đầy một cỗ mùi thuốc nồng nặc, Quân Phi Hoàng như là chần chờ trong chốc lát, cuối cùng dẫn hắn đi vào nội thất, xốc lên bức rèm che, chỉ thấy thanh thiên giường mạn (mạn: màn che) đang buông, hai người bọn họ còn chưa tiến lên, từ trong giường mạn đã truyền đến một hồi thanh âm yếu ớt.

“Quân Phi Hoàng sao?”

“ Quân Phi Hoàng ra mắt Kí Bác Hầu.” Quân Phi Hoàng hành lễ như nghi, lại liếc nhìn Tiêu Mộc Phi, người sau thoải mái ngồi trên ghế, cũng không hành lễ không nói không rằng, Quân Phi Hoàng chưa nói gì, chỉ chính mình đứng thẳng người.

Bàn tay gầy yếu xốc lên giường mạn, đôi mắt mạnh tĩnh chậm rãi đảo qua Quân Phi Hoàng, rồi sau đó rơi trên người Tiêu Mộc Phi, lại như là lắp bắp kinh hãi trừng lớn, nổi bật lên khuôn mặt hắn già yếu thon gầy đến gần như đáng sợ, Tiêu Mộc Phi lạnh lùng nhìn hắn run rẩy duỗi tay, chỉ hơi hơi câu dẫn ra nhất tiếu.

“Tiêu Phó Sam, ngươi cũng có hôm nay?”

“Ngươi là…… Tiêu Mộc Phi?”

“Vãn bối gặp qua đường thúc.” Nói là nói như vậy, hắn lại vẫn là tà tà tựa trên ghế, ngữ khí cũng nghe không ra nửa phần cung kính.

Tựa như nhìn không được, Quân Phi Hoàng cuối cùng lên tiếng. “Vương gia.”

Tiêu Mộc Phi nhẹ giọng khẽ hừ, cũng không còn nói thêm, Tiêu Phó Sam ngược lại thê lương nở nụ cười. “Ha…… Ha ha, chân tướng, ngươi cùng mặt hắn thật sự giống nhau, nhưng tính tình không giống nhau…… Không giống nhau.”

Hắn không nói thêm nữa, vài câu này nghe tới tuy là không đầu không đuôi, Tiêu Mộc Phi lại phản ứng quá nhảy dựng lên, một đôi mắt đẹp bao hàm tức giận, ***g ngực phập phồng rồi lại như muốn cố tự trấn định, mà mỗi chữ mỗi câu nói ra thì lại là lạnh lùng băng băng. “Người đều chết hết, giống thì như thế nào, không giống thì như thế nào!”
Bình Luận (0)
Comment