Vô Năng Vi Phượng

Chương 19

Tự họa những phần phiền phức lộn xộn bên trong của địa đồ sau ngẩng đầu, xoa xoa mắt có chút chua xót, Quân Phi Hoàng mới giật mình phát hiện giờ thân sắp hết, sắc trời mặc dù coi như sáng ngời, y cũng đã lấy ra hộp quẹt, một chiếc một chiếc điểm sáng các ngọn đèn trong trướng, đã sắp đến gần bữa tối, nhưng có đám người Cố Hiểu Khanh ở đây, nghĩ đến Tiêu Mộc Phi cũng không đói chết…… Đèn mới điểm một nửa, lại nghe thấy Cố Hiểu Khanh ngoài trướng gọi y, Quân Phi Hoàng nhìn xung quanh bồng trướng nho nhỏ này một vòng, đi ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Nương nương…… Vương gia nói hắn hôm nay nếu là không cách nào nhìn thấy nương nương nhận lỗi với ngươi, hắn sẽ không chịu ăn cơm.”

Cố Hiểu Khanh đến truyền lời hiển nhiên cũng hiểu được vương gia nhà hắn hành động như vậy cực kỳ ấu trĩ, lời nói được là ấp a ấp úng, ánh mắt cũng liếc tới liếc lui địa điểm không xác định. Quân Phi Hoàng chau mi, thầm nghĩ xem đây là phương pháp gì? Không phải là cùng mỹ nhân hậu viện của hắn học được ah, đường đường một vương gia lại dùng loại phương pháp tuyệt thực này thành thể thống gì đây…… Đang muốn nói đói hắn một bữa cũng không chết được người, lại nhìn nhìn bộ dáng Cố Hiểu Khanh, cái gì không thấy được y sẽ không ăn cơm đại khái là chủ ý Tiêu Mộc Phi không sai, nhưng hai chữ nhận lỗi chỉ sợ là Cố Hiểu Khanh tự mình cho thêm, ngẫm lại cũng do chính mình quá mức xúc động mới đưa đến cục diện hôm nay, y than nhẹ một tiếng, gật đầu.

“Ta đã biết, ta lập tức đi gặp vương gia.”

Được y đồng ý, Cố Hiểu Khanh lập tức nở nụ cười, chỉ kém không vung tay mừng rỡ, Quân Phi Hoàng bất đắc dĩ dẫn ra một nụ cười, thấy Đỗ Thương Lược không biết từ chỗ nào lách mình ra, dắt Cố Hiểu Khanh chỉ nói cuối cùng có thể đi ăn cơm. Nhìn bộ dáng hai người rời đi, y tiếu ý chuyển đạm, trở lại trong trướng lấy ra đèn ***g, có điểm chậm sáng, lại nhìn bầu trời sững sờ một hồi lâu, lúc này mới không cam lòng đi tìm Tiêu Mộc Phi.

Bóng dáng Tiêu Mộc Phi kỳ thật cũng không khó tìm, dù sao tất cả tướng sĩ đi sát bên y đều hữu ý vô ý nhìn sang hướng khác, càng làm y khó có thể chịu được là khóe môi tất cả mọi người đều mang theo tiếu ý như có như không, tay cầm đèn ***g càng lúc càng chặt, Quân Phi Hoàng cũng không rõ chính mình đến tột cùng là xấu hổ hay là phẫn nộ, chỉ cảm thấy tác phong và kỷ luật quân doanh hẳn là phải điều chỉnh hơn nữa, nhưng có chủ tướng như vậy thì điều chỉnh thế nào cũng chỉ sợ là uổng công!

Đang ngồi ở ven hồ Tiêu Mộc Phi không biết tên của mình đang bị Quân Phi Hoàng hung hăng lải nhải, nhìn như tương đối thích ý hướng trong hồ ném mạnh cục đá, trong miệng cũng thì thầm: “Lúc này cũng không tin đợi không được ngươi, không xuất hiện nữa, bổn vương liền ──”

“Vương gia liền sao?”

Tiêu Mộc Phi hướng sau xem xét, chỉ thấy Quân Phi Hoàng xách theo đèn ***g, sắc mặt tương đối không tốt đứng phía sau hắn năm bước, tóc tán phủ ở một nửa hồng ban, hắn nhìn không thấy miệng vết thương nọ, nhưng xem bộ dáng người này nộ khí đằng đằng, đại khái cũng không còn việc gì.

“Cuối cùng cũng chịu đi ra gặp người ah.” Cầm trong tay cục đá cuối cùng ném vào đáy hồ, hắn lại vỗ vỗ bụi dính trên tay. “Trời còn sáng sao đã thắp đèn ***g? Sợ ngã như vậy.”

Không để ý đến nhàn ngôn nhàn ngữ của hắn, Quân Phi Hoàng cố chấp hỏi: “Vương gia còn chưa nói liền sao?”

“Liền…… liền không thể làm sao.” Được một tấc lại muốn tiến một thước, được một tấc lại muốn tiến một thước…… Tiêu Mộc Phi nắm chặt quyền lại buông ra, dùng sức vỗ vỗ bên cạnh. “Tới.”

Quân Phi Hoàng cũng không động, đứng ở chỗ cũ.

“Ái khanh, sợ bổn vương ăn ngươi?”

Quân Phi Hoàng liếc mắt, đi nhanh tới ngồi xuống, lại đem đèn ***g ngăn giữa hai người, nhìn đèn ***g tương đối vướng víu kia, Tiêu Mộc Phi hừ lạnh một tiếng, thân thủ kéo mặt Quân Phi Hoàng, người sau bề bộn đưa tay đẩy ra, khiến một chút ý tốt của Tiêu Mộc Phi lập tức biến mất. “Ái khanh thật đem bổn vương như độc xà mãnh thú, đụng cũng không được!”

Quân Phi Hoàng không lên tiếng, chỉ dời ánh mắt mặc hắn tinh tế tường tận xem xét miệng vết thương trên mặt. Tiêu Mộc Phi chỉ lướt qua vết sẹo nọ có vẻ đã khỏi hắn, nghĩ thầm quân y kia quả nhiên không nói sai, xác thực không coi là trọng thương, nhưng muốn nói hoàn hảo như lúc ban đầu cũng không rất hợp, vừa khỏi hẳn màu da mới có vẻ nhạt hơn, hồng ban kia cũng coi như nổi bật, chỉ là Quân Phi Hoàng từ trước đến nay có thói quen dùng tóc che đi, khiến người khác khó có thể lưu ý.

“Kỳ thật ngươi rất để ý ah?” Tuy là mặt xấu mặt xấu nói không ngừng, như là châm chọc chỉ nhìn thấy bớt này của chính mình, hết lần này tới lần khác lại dùng tóc che đi, lại càng giấu càng rõ ràng.

Quân Phi Hoàng đẩy tay hắn, lẳng lặng nhìn mặt hồ.

Nhìn, hắn bất quá nói một câu liền tức giận đến nhảy cao ba trượng, liền lấy đao rạch đều công bằng như vậy, rõ ràng rất để ý, còn sợ người ta nói! “Đã không còn đau ah?”

“Đa tạ vương gia quan tâm.”

Sách, lãnh ngữ như vậy là muốn dọa chạy ai ah? Uổng phí hắn còn…… Trong tay áo móc ra một đống bình bình lọ lọ đưa đến trong ngực Quân Phi Hoàng, Tiêu Mộc Phi học y quay đầu đi. “Những thứ này Hoa Ninh đưa cho ngươi.”

Hoa Ninh cho? Quân Phi Hoàng nhìn mấy bình sứ trong ngực, bình sứ, có chút tìm không được đầu mối, trộm dò xét Tiêu Mộc Phi thật sự nhìn không được, lại quay sang từng bước từng bước cầm lên dạy cho y. “Đây, mấy thứ này là cho ngươi bôi vết thương, để tránh lưu sẹo; đây là thuốc trị thương bổn vương đặc biệt muốn, đỡ phải ngươi có một ngày lại lấy đao rạch mặt mình; bình này cùng bình này…… Là cho ngươi bôi lên tóc.”

Cầm lấy hai bình để bôi tóc kia, Quân Phi Hoàng nhìn về phía Tiêu Mộc Phi, người sau tương đối chột dạ quay đầu đi, cầm hòn đá bên cạnh ném thuỷ điểu (chim sống dưới nước) trên hồ, điểu cả kinh vỗ cánh bay đi, không đối hành kính của y có nhiều ý kiến, Quân Phi Hoàng chỉ thản nhiên nói: “Vương gia đem dây buộc tóc của ta đi đâu rồi?”

Nghe vậy, Tiêu Mộc Phi lại móc trong túi, cuối cùng lấy ra dây buộc tóc kia, Quân Phi Hoàng tiếp nhận dây buộc tóc liền muốn đem tóc tán vài ngày buộc lên, Tiêu Mộc Phi vội vàng ngăn cản. “Đợi đợi.”

Quân Phi Hoàng ngừng động tác, hồ nghi nhìn về phía hắn. Tiêu Mộc Phi đoạt lấy dây buộc tóc thả sang một bên, mở ra sứ bình dính chút chất lỏng đặc dính, trên tay đánh đều liền hướng tóc y bôi lên, Quân Phi Hoàng bị động tác của hắn làm cho cả kinh, cũng quên né tránh, chỉ cảm thấy mười ngón tay hơi lạnh của Tiêu Mộc Phi nhu hòa xẹt qua tóc y, mang theo chút hương khí khó nói ra, có lẽ là liên quan đến đèn ***g, Tiêu Mộc Phi thẳng nửa người, chỉ cao hơn y một chút, cao như vậy không đủ để hắn bôi hết tóc phía sau, thế là Tiêu Mộc Phi đưa tóc y toàn bộ đẩy đến trước người, lòng bàn tay gần như ôn nhu lướt qua từng lọn tóc, Quân Phi Hoàng không hiểu dụng ý hắn làm những điều này, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn mang theo nghiêm túc hiếm thấy, ánh lên ánh sáng của đèn ***g, xem ra đúng là ôn hòa mỹ lệ.

Thật là…… khuôn mặt gây tai hoạ!

“Trước Thanh Thành, ta từng thấy qua vương gia.”

Tiêu Mộc Phi ngẩng đầu, Quân Phi Hoàng lại rũ mắt, nhìn như thở dài thật sâu, lại nhẹ như ảo giác, liên đới giọng nói y cũng thấp đi rất nhiều, yếu ớt nhu hợp lấy côn trùng bốn phía kêu vang, như là lầm bầm lầu bầu, Tiêu Mộc Phi lại nghe chuyên chú.

“Cũng từng gặp qua Đoan vương, lúc ấy Đoan vương vừa đánh hạ Thuận Khánh, trận kia làm hao tổn thảm trọng, Đoan vương lại cười đến hăng hái.”

Y không nói, khi đó đội quân tiên phong Đoan vương phụng mệnh vây thành, ba mươi ngày qua ngày một số gần như hết lương nhưng như cũ làm hết phận sự, không dám tự ý rời bỏ, quân Thuận Khánh gặp địch nhân liền quân tâm tan rã, mở thành mong ra sức đánh, trong khi quân đội dốc toàn bộ lực lượng, tiên phong bao vây thành lấy bại làm cơ hội, chủ lực Đoan vương đúng lúc đi vào, trong vòng một canh giờ liền nắm bắt thành Thuận Khánh. Lúc ấy y nhìn Đoan vương cười, nhớ tới hắn áp chế lương thực, chủ quân chờ 30 ngày, liền vì giờ khắc mở thành này…… Rõ ràng nên tán thưởng, y lại không tự chủ nhớ tới chủ tướng tử vây thành.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Không thở dài, y dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi, lặn lội đường xa đi tới Ung Châu sở Lăng vương.
Bình Luận (0)
Comment