Thế là động tác hắn ngày càng nặng, điên cuồng đè ép mang đến đau đớn kịch liệt, cảm giác cường đại áp bách trái tim Quân Phi Hoàng phảng phất như sắp sửa bức ra, sắc mặt tái nhợt, tứ chi không bị khống chế rung động, thân hình cũng hơi hơi co rút, nhưng y chỉ là cắn chặt môi dưới, nhu thuận để mặc nam nhân dưới người y bừa bãi tàn sát, thẳng đến Tiêu Mộc Phi hung hăng đụng qua một điểm trong cơ thể, y cuối cùng không cách nào khắc chế, phát tiết giống như thất thanh khóc nức nở.
Thanh âm Quân Phi Hoàng làm Tiêu Mộc Phi trong nháy mắt thanh tỉnh, giật mình dục vọng đáy lòng của chính mình, Tiêu Mộc Phi không khỏi có chút kinh ngạc, động tác thân dưới cũng tùy theo đình chỉ. Hắn từ trước đến nay tự cao chính mình còn trẻ phong lưu, trên giường cho tới bây giờ đều là ôn nhu săn sóc, làm cho tất cả mỹ nhân không tự chủ được tham luyến ôn nhu của hắn, thậm chí thực tủy biết vị không chịu rời đi, đây mới là niềm kiêu ngạo của hắn…… Nhưng, Quân Phi Hoàng lại phá vỡ nhận thức của hắn!
Phát giác sắc mặt tái nhợt đáng thương cùng với tiếng thở cơ hồ khí đoạn của y, Tiêu Mộc Phi bất an hôn lên mồ hôi lạnh chảy xuống bên cạnh gò má, Quân Phi Hoàng mở ra đôi mắt vì đau đớn mà nhắm chặt lại, nhiệt lệ cùng mồ hôi giao hòa, y lại lẳng lặng nhìn Tiêu Mộc Phi, tay nam nhân xoa vết bớt của y, Quân Phi Hoàng nhớ tới Tiêu Mộc Phi từng nói có cái hồng ban ày mới là y, mới là y…… Vì thế tâm lại trở nên mềm mại, lông mày nhíu chặt chậm dãi giãn ra, y chủ động hôn lên Tiêu Mộc Phi, dùng hành động trấn an hắn đột nhiên xuất hiện trầm uất, nụ hôn không trơn tru khiến nam nhân nhất tiếu, môi dò xét ngậm lấy vết thương rướm máu của y, lưỡi ấm áp nhu nhu liếm qua, rồi sau đó càng thăm dò vào trong miệng y, quấn lấy lưỡi y dùng sức hút, khí tức lẫn nhau tràn ngập trong miệng, hỗn loạn làm người khác mê man, Tiêu Mộc Phi lại chậm rãi động nâng hạ thân, dùng phương thức không thương tổn y đính vào trong chỗ sâu, cũng nuốt xuống tất cả thở dốc rên rỉ của y.
Nói không rõ bắn ra mấy lần, chỉ cảm thấy trên mình một mảnh lửa nóng dinh dính, mà thân dưới cũng nóng rát sưng đau, nhưng nam nhân còn đang trong cơ thể y luật động chạy nước rút, địa phương hai người kết hợp bởi vì ma sát mà không đoạn truyền đến tiếng nước *** mỹ, mười ngón tay nắm chặt đã trở nên trắng bệch đến đau nhức, Quân Phi Hoàng làm sao cũng không nỡ buông ra, mẫn cảm trong tai bị liếm lấy, y thở dốc càng ngày càng thấp, cơ hồ gần như còn sống cũng không thể nghe thấy tiếng thở. Mắt mơ mơ màng màng sớm đã nhịn không được tan rã, y cuối cùng lâm vào một mảnh hắc ám, tại dưới thân Tiêu Mộc Phi mất đi tất cả ý thức……
Dương quang chiếu vào trong trướng, tiếng bước chân đi tới đi lui tuần tra bên ngoài cuối cùng làm hắn cáo biệt mộng cảnh, Tiêu Mộc Phi trở mình, thói quen thân thủ trước sau lục lọi, muốn đi ôm tối hôm qua rõ ràng còn ngủ ở trong ngực mình Quân Phi Hoàng, nhưng sờ tới sờ lui chỉ là một mảnh trống rỗng, sẽ không ngã xuống dưới giường đi ah? Cảm thấy cả kinh, Tiêu Mộc Phi bỗng nhiên ngồi dậy, lúc này mới thấy rõ trong doanh trướng Quân Phi Hoàng trừ mình ra căn bản không có một bóng người!
Gặp quỷ, sửu phượng hoàng kia ngày hôm qua thoải mái đến bất tỉnh trong ngực hắn, làm hắn thân là nam nhân tự tôn đại thụ thỏa mãn, liền việc tốt lúc sau xử lý đều là cười làm xong, hắn rõ ràng nhớ chính mình tâm tình vui sướng vuốt ve người chìm vào giấc ngủ, sao vừa mở mắt người đã không thấy tăm hơi?
Đây là lần đầu có người từ trên giường của hắn mất tích!
Tiêu Mộc Phi cắn răng đứng dậy, thay xiêm y đặt bên giường, thay xong mới hậu tri hậu giác nhìn xiêm y sững sờ. Đây là doanh trướng Quân Phi Hoàng, thân xiêm y này ở đâu ra? Đúng rồi, tám phần là sửu phượng hoàng kia đã sớm tỉnh, giúp hắn cầm xiêm y sau liền không biết trốn đi nơi nào. Tiêu Mộc Phi lại sách một tiếng, cước bộ tương đối sung sướng mà nhẹ nhàng bước ra ngoài, thầm nghĩ lấy phải nhanh đi tìm sửu phượng hoàng kia, không biết y sẽ dùng biểu lộ gì nhìn chính mình? Nói không chính xác còn là đêm qua bộ dáng ngượng ngùng mặt đỏ kia…… Riêng là nghĩ như vậy, hắn liền nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời cười to!
Song Tiêu Mộc Phi tràn ngập vui mừng trướng bị gương mặt tỉnh táo không khác với ngày thường của Quân Phi Hoàng đều ở trong chủ trướng hung hăng đập nát.
“Vương gia.” Y lẳng lặng vuốt cằm hành lễ, không đếm xỉa Tiêu Mộc Phi chấn kinh lại xoay người sang chỗ khác chỉnh lý địa đồ của y.
Ngoại trừ trên mặt dán một khối thuốc, Quân Phi Hoàng thoạt nhìn cùng mấy ngày trước không có gì khác biệt, không, phải nói càng lãnh đạm, Tiêu Mộc Phi vì thế sững sờ tại chỗ, thật lâu không nói nên lời, Cố Hiểu Khanh kỳ quái đi về phía hắn, dùng sức vỗ về phía bờ vai của hắn. “Vương gia, ngươi còn chưa tỉnh rượu ah?”
Cố Hiểu Khanh thấy hắn thật đang ngẩn người, bề bộn quay đầu kêu Đỗ Thương Lược bưng trà giải rượu đến, Tiêu Mộc Phi bị rót vài chén mới lấy lại tinh thần, một bụng bất mãn hừ lạnh một tiếng cùng mọi người thương thảo việc bắt đầu tiến công Lương Quốc, Cố Hiểu Khanh chỉ nghĩ hắn không ngủ đủ, cũng không để ý tới nhiều, Quân Phi Hoàng thủy chung lảng tránh ánh mắt hắn, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng nhìn sang một cái.
Quân báo chỗ Đoan Vương, động tĩnh kinh thành, thậm chí còn là Bình Xuyên vẫn án binh bất động, nhiều chuyện đến mức Tiêu Mộc Phi chỉ có thể tranh thủ thời gian nhìn mặt Quân Phi Hoàng, y hôm nay luôn cúi đầu, lúc nói liên tục cũng không ngoại lệ, Tiêu Mộc Phi nghĩ ước chừng là muốn che vết thương trên môi, sửu phượng hoàng này từ trước đến nay đều là cậy mạnh như vậy, nhưng khối thuốc dán trên mặt kia lại là…… Nhớ tới cái gì, mặt hắn đột nhiên ửng hồng, Cố Hiểu Khanh thoáng nhìn, tức giận đến cầm hồ sơ đến đánh hỗn trướng vương gia lúc này còn thần du vật ngoại, Tiêu Mộc Phi một bên lẩn trốn, một bên trông thấy Quân Phi Hoàng khẽ nâng mặt, như có như không nở nụ cười.
Việc vặt vãnh nhiều, mọi người liền bữa tối đều là tại trong chủ trướng tùy tiện ăn vài cái bánh, thẳng đến cuối cùng có thể tan họp, Cố Hiểu Khanh đã là để Đỗ Thương Lược khiêng trở về, Quân Phi Hoàng chỉnh lý trang giấy tán loạn trên bàn, lại đột nhiên bị Tiêu Mộc Phi cầm tay, cắt đứt tất cả động tác của y.
“Bổn vương liền biết!” Tiêu Mộc Phi giống như tức giận kéo lấy y hướng lên giường, Quân Phi Hoàng còn muốn giãy dụa, lại bị hắn nặng nề đè lên, toàn thân y cả kinh cứng đờ. “Rõ ràng đang phát sốt, tỏ vẻ làm gì!”
“Ta không sao, thỉnh vương gia buông ta ra.”
“Cử động nữa, tin hay không bổn vương lại muốn ngươi mấy lần?”
Nửa là đe dọa nửa là vui đùa, Tiêu Mộc Phi nhìn Quân Phi Hoàng cuối cùng cũng nguyện ý ngoan ngoãn nằm ra, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, Quân Phi Hoàng ngẩng đầu nhìn hướng hắn, rồi lập tức cúi đầu, Tiêu Mộc Phi một tay nâng mặt y, một tay xé mở khối thuốc dán kia, quả nhiên, đó là hắn lúc vong tình tối hôm qua lưu lại dấu răng, lại để Quân Phi Hoàng dán hồng hồng, nhìn ngược lại càng đáng yêu, hắn dùng tay áo lau đi thuốc mỡ dư thừa, lại thừa dịp Quân Phi Hoàng lúc hoảng thần trộm hôn một cái. “Ân, lành lạnh.”
Quân Phi Hoàng che mặt, cuối cùng mắt nhìn về phía hắn. “Vương gia!”
“Ân?”
Tràn ngập tức giận cũng bị một tiếng không chút nào lưu ý giội tắt, Quân Phi Hoàng liễm hạ con mắt, thầm nghĩ nên làm thế nào để cách xa nam nhân một chút, lại làm Tiêu Mộc Phi sớm phát giác động tác của y ôm càng chặt.
“Sao vậy, cật kiền mạt tịnh (ăn hết lau sạch) đã nghĩ chạy ah?”
“Ngươi nói cái gì!”
Thanh âm thật là sinh khí, đáng tiếc ứng với khuôn mặt đỏ bừng một điểm thuyết phục đều không có, Tiêu Mộc Phi lắc đầu, lại sờ lên mặt y hơi nóng. “Bổn vương nói sai chỗ nào? Lần đầu tiên có người từ trên giường bổn vương mất tích, đây không phải cật kiền mạt tịnh bỏ chạy thì là cái gì?”
“Ta là, ta là……”
Tiêu Mộc Phi nhìn y lộ ra vẻ mặt khốn quẫn, nhịn không được cười lên. “Bổn vương biết rõ, ngươi xấu hổ.”
“Nói bậy!”
Khẽ cười, Tiêu Mộc Phi vuốt ve y, giống như an ủi hài tử vỗ sau lưng y, Quân Phi Hoàng không hề giãy dụa, yên lặng dựa vào trong ngực hắn, liền dây buộc tóc bị giải khai đều không có cử động, yên tĩnh làm Tiêu Mộc Phi lòng sinh thương yêu, thấp giọng bên tai y hỏi: “Cứ như vậy sốt một ngày?”
Quân Phi Hoàng không trả lời, chỉ như không thể trông thấy gật gật đầu. Tiêu Mộc Phi vừa là đau lòng vừa là sinh khí, nhíu mày nhéo nhéo mặt y. “Lưng đùi thế nào? Có đau không?”
Người trong ngực yên tĩnh hồi lâu đều không phản ứng, Tiêu Mộc Phi liền xoay mặt y, Quân Phi Hoàng lúc đầu còn giãy dụa không chịu ngẩng đầu, cuối cùng chịu thua kiên trì của Tiêu Mộc Phi, nhưng không nhìn còn khá, nhìn đến Tiêu Mộc Phi quả thực đau lòng đến muốn thổ huyết, chỉ thấy Quân Phi Hoàng hai mắt ửng đỏ, không biết là nóng lên hay là khổ sở, chính là nước mắt ràn rụa, lại sợ hắn nhìn, chính mình lấy tay lung tung xóa sạch, mặt đều lau đỏ không nói, vì nhịn xuống nghẹn ngào mà cắn môi dưới lại chảy ra huyết, cả người thoạt nhìn chính là vô cùng đáng thương, đâu còn bộ dáng cao đàm khoát luận (bàn luận thanh cao) vừa rồi!
“Không xong, bổn vương đi tìm Hoa Ninh đến.”
“Không cần!”