Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1087

Chương 1087

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô cuối cùng không chịu nổi, mơ màng ngủ mất. Cố Gia Huy trở về lúc nào, cô căn bản không biết.

Lúc nào rời đi cô cũng không biết. Buổi sáng, mép giường đã không còn bóng người.

Cô ăn điểm tâm cũng chỉ có một mình, chú An không ở nhà, bị Cố Gia Huy sắp xếp nhiệm vụ ra ngoài làm việc.

Haizzz, tuổi đã cao còn phải mệt nhọc bôn ba, kiếm tiền thật không dễ dàng.

Hôm nay là ngày hai mươi bảy, Cố Gia Huy không đá động gì đến chuyện sinh nhật.

Quên sao?

Đi ra khỏi nhà, là đi công ty, hay là đi bệnh viện?

Cô không biết.

Đoán chừng là đi bệnh viện, sức khỏe Lucia không tốt, anh sao có thể an tâm?

Rất nhanh đã đến ngày hai mươi chín.

Đúng 0 giờ ngày hai mươi chín, cô nhận được tin nhắn Bạch Thư Hân gởi tới.

Cô chưa bao giờ gửi tin nhắn hẹn giờ, mà là đến đúng mười hai giờ, là người đầu tiên gửi tin nhắn chúc mừng.

Hứa Minh Tâm dụi mắt một cái, nhìn về phía điện thoại di động.

Mượn ánh sáng của điện thoại di động, cô nhìn bên gối, phát hiện mép giường trống tron.

Trong lòng cô chỉ thấy chán nản, cô ngược lại quên mất, Cố Gia Huy đã hai đêm liên tục không về, cũng không biết đang bận rộn việc gì.

Chú An không thấy bóng dáng, đầu bếp cũng như người giúp việc cũng không biết Cố Gia Huy đi đâu làm gì, Khương Tuấn cũng lu bù đủ việc, rất ít qua đêm ở biệt thự.

Mọi người đều bận túi bụi, dường như chỉ mình cô nhàn rỗi không phải làm chuyện gì.

Đã nói lúc trở về sẽ kiểm tra bài tập, cũng không có kiểm tra.

Bởi vì Lucia xuất hiện, cuộc sống yên tĩnh của bọn họ trước đó, tựa hồ lập tức trở nên xa lạ. Cô trả lời tin nhắn của Bạch Thư Hân, Bạch Thư Hân nói: biết cậu bây giờ bận rộn, chắc là rất nhiều người muốn mời cậu ăn cơm, nhưng mình vẫn đặt bánh sinh nhật cho cậu, trưa mai là có thể đưa đến, con bé này, mười chín tuổi rồi đấy, cứ từ từ mà lớn lên như thế nhé, bây giờ là thời điểm đẹp nhất đấy, biết không?

Hứa Minh Tâm nhìn thấy mấy dòng chữ này, hốc mắt ướt át.

Giống như vật đổi sao dời, chỉ có tình cảm giữa cô cùng Bạch Thư Hân vẫn còn nguyên vẹn.

Mười chín tuổi, thời điểm tươi đẹp nhất…

Nhưng mà, người quan trọng nhất hẳn phải bầu bạn bên cạnh cô, cũng không có mặt…

Rốt cuộc đang bận rộn việc gì, sinh nhật ai… Chuyện quan trọng như vậy, anh cũng có thể quên sao?

Cô làm thế nào cũng không ngủ được nữa, mở mắt đến trời sáng, sắc mặt rất tệ, bất đắc dĩ phải trang điểm nhẹ để xóa đi.

Cô ăn điểm tâm, không nhịn được gọi điện thoại cho Cố Gia Huy, nói: “Tối hôm qua anh cũng không trở về sao?”

“Ừ.” Đầu điện thoại kia truyền tới giọng anh nhàn nhạt mệt mỏi, xem ra thật sự rất mệt mỏi: “Công ty rất nhiều chuyện phải xử lý, mới vừa khai thác thị trường nước ngoài, cho nên dự án hợp tác rất nhiều, bây giờ công ty đang trong giai đoạn phát triển nhanh, cho nên rất bận.”

Hứa Minh Tâm vốn muốn nhắc anh hôm nay là sinh nhật mình, nhưng lời đến khỏe miệng như nghẹn ở cổ họng, cuối cùng cô lựa chọn yên lặng, hồi lâu mới mở miệng: “Vậy anh nhớ phải nghỉ ngơi, nhớ ăn cơm. Quá bận rộn thì nghỉ ngơi ở đó luôn nhé, nhớ bảo Khương Tuấn chăm sóc anh.”

Bình Luận (0)
Comment