Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1108

Chương 1108

Phụ nữ thời nay có một chút nhan sắc là muốn đi đường tắt, có mộng tưởng không làm mà có ăn.

Anh ta thấy diện mạo của cô gái này rất ổn và nhìn cũng đơn thuần, không biết có chịu nổi sự cám dỗ của viên đạn bọc đường không nữa. “Ngồi xuống đi.”

Ông chủ cười nói rồi bảo cô ngồi xuống.

Dù sao cô cũng đã tới đây, lần đầu nhận lời mời phỏng vấn nên cô cũng muốn biết quy trình.

Cô ngồi xuống nhưng cảm thấy không thoải mái.

Đây có phải là ông chủ của công ty này không? “Xin chào, chủ là…”

“Tôi là sếp của công ty này, cô có thể gọi tôi là Tổng giám đốc An.”

“Xin chào Tổng giám đốc An.”

“Tôi đã đọc thông tin của cô, rất tốt và xuất sắc. Công ty chúng tôi cần những nhân tài như cô. Bất cứ khi nào cô có thời gian thì có thể tới báo danh nhận việc”. “Chú không hỏi cháu một chút kiến thức chuyên môn gì sao?”

Cô cảm thấy hơi khó hiểu và không biết rằng mình đã bị một kẻ háo sắc theo dõi. “Không cần, nhìn qua tôi đã biết cô là một đứa bé thông minh. Đại học Đà Nẵng là một ngôi trường danh giá nên chắc chắn sinh viên sẽ không tồi. Mà này, cô có yêu cầu gì về tiền lương không?”

Tiền lương?

Trong lĩnh vực tài chính ở Đà Nẵng thì mức lương phổ biến của sinh viên thực tập là khoảng chín triệu. Nếu có chứng chỉ kế toán thì có thể nhận được tới mười lăm triệu. Sau này nếu được nhận vào làm chính thức thì sau một hoặc hai năm có thể nhận được khoảng hai lăm triệu đến ba mươi triệu.

Giờ chưa ra trường nên cô không dám nghĩ nhiều đến lương. “Cháu nghe theo sự sắp xếp của công ty. Cô lịch sự nói. “Lương hàng tháng là sáu trăm triệu thì sao?”

“Sáu…sáu trăm triệu?”

Hứa Minh Tâm suýt chút nữa là cắn phải lưỡi, không dám tin lời anh nói.

Công ty này rốt cuộc là công ty gì? Lương dành cho thực tập sinh đã lên tới bảy trăm bốn mươi triệu, tính hợp lý còn đâu?

Giám đốc Từ thấy được vẻ mặt của Hứa Minh Tâm thì cảm thấy rất hài lòng, anh không hề xem kỹ thông tin về cô, chỉ nhìn lướt qua liền chú ý ngay tới tấm ảnh của cô, trong lòng rạo rực.

Cô gái này có dung mạo thật xinh đẹp, khiến người ta không thể không thích mà.

Ăn mặc giản dị như vậy, cũng không trang điểm làm móng, hình như là một sinh viên bình thường.

Thấy phản ứng không nói lên lời của cô như vậy, như thể cô chưa từng thấy qua cảnh đời mà bị bảy trăm bốn mươi triệu kia dọa đến hồn bay phách lạc.

Anh không khỏi đắc ý, dựa người vào ghế ông chủ, nói: “Thật ra lương của cô có thể lên tới một tỷ tám chỉ cần cô đồng ý bên tôi.”

“Đợi chút… bên ngài là ý gì?”

Cô đờ người, trong lòng có một chút nghi hoặc nhìn anh, lúc này cô mới nhận thức được có điều gì đó không đúng. “Cô gái à, là cô thật sự không biết hay là trong lòng hiểu rõ lại giả bộ với tôi?”

“Tôi thật sự không hiểu ý của ngài là gì, và với mức lương bảy trăm bốn mươi triệu và một tỷ tám…thì công việc cụ thể là gì?”

“Phòng tài vụ của công ty tôi đã đủ nhân viên rồi, không thiếu người, nhưng bên cạnh tôi lại thiếu mất một người.

Nói xong, anh ta bắt đầu động tay động chân, muốn giở trò. Anh ta đưa tay ra, muốn chạm vào tay cô.

Mặc dù cô đã kịp thời rút tay lại nhưng cứ nhìn thấy đôi tay mập mạp của anh ta cô liền cảm thấy ghê tởm đến nổi cả da gà.

Bình Luận (0)
Comment