Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1141

Chương 1141

“Thật sao?”

Cố Yên nghe thấy lời nói này thì giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô ấy níu thật chặt quần áo của anh ta.

Quý Khiêm đau lòng nhìn cô ấy, xoa đầu cô ấy rồi nói: “Thật, anh sẽ dùng hết sức để điều tra.

“Vậy… Vậy phải mất bao lâu?”

“Em cứ đợi anh thông báo, đừng sốt ruột quá. Tất cả mọi chuyện đều có cách giải quyết. Nhưng… Em cũng biết nhiệm vụ của anh ta nghiêm trọng như vậy và rất nguy hiểm đến tính mạng, em còn muốn đi sao?”

“Em đi, em và anh ấy vốn nên vào sinh ra tử.”

Cô ấy nói vô cùng kiên định.

“Được.”

Quý Khiêm không biết nên nói gì mà chỉ phun ra chữ này.

Anh ta bảo người đưa Cố Yên đang suy nhược tinh thần trở về, sau đó bắt đầu bắt tay đi điều tra chuyện này.

Thấy được tin tức thì có thể truyền về, nhưng không ngờ được nửa đường lại bị người khác chặn mất.

Người chặn không phải là người ngoài mà chính là cô của anh ta.

Anh ta gọi điện cho cô của mình, rất nghiêm túc.

“Cô à, cô sao vậy?”

“Nghe nói cháu điều tra tài liệu cơ mật của quân đội, cháu không biết cố tình vi phạm pháp luật sẽ phải chịu tội không?”

“Cháu… Cô à, cô đã biết rồi sao?” Quý Khiêm muốn nói nhưng lại thôi.

“Cho cô lý do.

“Cháu muốn hoàn thành tâm nguyện giúp Cố Yên.

“Thật kỳ lạ, cháu thích người ta nhưng muốn tác thành cho người khác. Đây là lý do gì vậy? Cô cho rằng đa số đàn ông đảm phụ bạc, nhưng cháu lại không giống như vậy. Cháu rất si tình nhưng cũng rất ngốc nghếch. Cô khuyên cháu đừng nói cho cô ấy thì tốt hơn, ở bên đó bùng phát dịch bệnh, là vi-rút mới xuất hiện. Nó truyền nhiễm rất nhanh và tỷ lệ mắc bệnh cũng rất cao. Một khi bị lây nhiễm thì cơ bản không có cơ hội nào cứu giúp. Lãnh đạo cấp cao của hai nước đã bị kinh động, nghiên cứu thuốc mới. Nhưng lúc nào ra loại thuốc này thì vẫn chưa thể biết được.”

“Những người quân y đó có thể sẽ chết bất cứ lúc này, lần này không ai lơ là được. Nếu như cháu không muốn người cháu thích mất mạng một cách uổng phí thì giữ cô ấy lại cho cô. Hoặc là cháu để cô ấy đi vào chỗ chết, hoặc là cháu giữ cô ấy lại và ở bên cạnh cô ấy. Người của nhà họ Quý ta không phải là vô dụng, cháu hiểu không?”

“Điều này. Quý Khiêm nghe thấy lời nói này, trái tim run lên bần bật.

“Cô nghĩ đối với cháu mà nói, sự lựa chọn này không có chút khó khăn nào.”

Ở đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói thanh lịch lễ độ, anh ta thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được cảnh cô mình dùng lời lẽ nghiêm khắc dạy dỗ bản thân, điều khiển toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Quý.

Quý Khiêm thở dài một hơi, nói: “Thưa cô, cháu biết nên làm thế nào rồi.”

Bình Luận (0)
Comment