Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1252

Chương 1252

“Người đàn ông của em.

Chỉ năm chữ ngắn ngủi, lời lẽ thắng thẳng như đây là chuyện đương nhiên vậy.

Đúng thế, chính là thân phận này.

Người đàn ông của cô ấy! “Vậy em phải nhớ rõ cho anh, đêm nay, tất cả mọi thứ đều là thật sự.”

“Cái gì… Ý anh là gì?”

Hứa Minh Tâm rất chưa hiểu rõ lắm thì đã bị Cố Gia Huy hôn một cái, cứ như thế cúi xuống….

Cảm giác rất là kì lạ…

Không đúng, giấc mơ này… sao mà kì lạ đến vậy “Đợi… đợi một chút đã.”

“Chuyện này không thể đợi thêm được nữa.”

Em muốn nói…

Cũng không biết sức lực của Hứa Minh Tâm từ đâu ra, xô mạnh Cố Gia Huy ra, điên cuồng chạy về phía phòng tắm.

Sau đó, cô nằm trên thành bồn cầu nôn mửa, chứ. thiếu điều muốn đi hết nước chưa trong dạ dày ra hết.

Cố Gia Huy bị cô đột ngột đấy ra trong tình huống dục vọng đang lúc cao trào như thế, cả người từ đầu đến chân giống như bị xối một chậu nước đá, thậm chí một tia dục vọng cuối cùng cũng không còn nữa.

Cố Gia Huy đi vào nhà vệ sinh, phát hiện Hứa Minh Tâm sau khi ói xong đã thoải mái hơn hẳn, năm tựa vào thành bồn cầu khỏe miệng cong cong, vậy mà muốn ngủ luôn.

Sau khi uống rượu quả thật rất dễ bị mệt đến mức chỉ muốn ngủ.

Anh hứng một ít nước súc miệng để cho cô súc, cô còn vô cùng buồn bực, cuối cùng lại bị lừa gạt dỗ dành mà súc miệng. “Em… Em khát quá, em muốn uống nước.

Ngược lại cô cũng không quên dự định ban đầu của mình, vẫn còn nhớ bản thân muốn tìm nước uống.

Cố Gia Huy nhẫn nhục chịu đựng, đi rót nước cho cô uống.

Sau khi cô ừng ực uống hết nước liền ngã xuống giường ngủ say mất.

Có ngủ say sưa, Cố Gia Huy đứng ở một bên cảm thấy vô cùng mơ hồ,

Vừa rồi là do mình nằm mơ sao?

Khoanh tay nhìn bản thân còn một bước nữa là thành công lại chấm dứt trong thất bại.

Quả nhiên không thể làm loạn flag mà, lúc đầu tại sao chính mình lại không nghĩ ra chứ, phải giả làm người đàn ông chân chính gì đó, nói muốn đợi cô ấy hai năm, đợi đến khi nào cô ấy hoàn toàn đủ tuổi?

Giờ thì hay rồi, tự bê đá đập vào chân mình.

Con người mà… Đáng lẽ phải ích kỷ hơn chút mới được.

Khóe miệng Cố Gia Huy cong lên một nụ cười khổ sở, đi vào phòng vệ sinh, phải dập lửa thôi.

Hôm sau, ánh nắng ban mai rọi vào phòng.

Hôm qua cô quên đóng cửa sổ lại, ánh nắng mùa đông vào lúc tám giờ sáng hơi làm người ta nhức mắt.

Cô ngủ trên giường, mơ mơ màng màng.

Cô bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn bầu trời bên ngoài đã sáng rồi, trong lòng hơi hoảng hốt.

Đầu thật là đau, lỗ mũi cũng đau quả, tối hôm qua là sao vậy? Cô có nhớ mang mảng một chút, có có uống chút nướu, được đàn anh Ngôn Hải đưa về nhà

Bình Luận (0)
Comment