Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1435

Chương 1435

“Ơ…”

Bạch Thư Hân nghe vậy thì nhíu máy, nói: “Anh đang giờ trò với em sao?”

“Có được không?” Ôn Mạc Ngôn nghiêm túc nói.

Anh giơ một bàn tay lên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy.

Có một sự ấm áp khó tả khi bàn tay to đan lại trên bàn tay nhỏ.

Trong lòng Bạch Thư Hân hơi dao động, hít sâu một hơi, đang định đồng ý, không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại mở miệng nói.

“Từ từ, lần này đừng vội, chúng ta còn một thời gian dài cùng nhau mà.”

Bạch Thư Hân nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cô ấy cũng hạ quyết tâm, nhưng anh ta lại nhẹ nhàng lướt qua mất.

“Anh…”

“Anh không muốn ép em làm những điều em không thích. Anh có thời gian, có thể từ từ đợi, chỉ cần em không cho người khác cơ hội là được “

“Ôn Mạc Ngôn, tình yêu không trọn vẹn, anh sẽ cảm thấy mệt mỏi”

Bạch Thư Hân bất lực nói.

“Bởi vì anh yêu em, mọi chuyện đều là anh tình nguyên “

“Nhưng mà em cũng yêu anh, em nguyện ý vì anh mà trả giá. London chắc là đang vào mùa xuân, chờ đến giáng sinh, anh đưa em trở về, em muốn gặp bố mẹ của anh. Hơn nữa, em sẽ đợi một năm, nếu lúc ấy Lệ Nghiêm vẫn chưa quay lại, ngày này năm sau, minh tổ chức đám cưới đi…”

Cô ấy thu hết can đảm và nói.

Trong lòng thẩm lẩm bẩm.

Anh trai, xin lỗi.

Thực sự… xin lỗi, Lệ Nghiêm.

Bạch Thư Hân đã phải dùng dũng khí rất lớn mới có thể chấp nhận hạnh phúc.

Đối với cô ấy, hôn nhân không phải là khởi đầu của hạnh phúc mà là xiềng xích của lương tâm.

Cô ấy không dám kết hôn, cô ấy không dám ở bên Ôn Mạc Ngôn, nhưng cô ấy không thể cự tuyệt tình cảm của anh ta.

Cô ấy chưa bao giờ thấy ai ngu ngốc như vậy, đã trà giá nhiều như vậy mà không nản lòng một chút nào.

Cô ấy đã thỏa hiệp.

Thật lòng tình nguyện tiếp nhận xiếng xích này, tình nguyện khóa chặt chính mình.

“Có thật không?”

Ôn Mạc Ngôn xúc động vô cùng.

“Ừ, vui không?”

Cô ấy nhìn anh ta và hỏi với một nụ cười.

Chỉ là sâu trong nụ cười có chút chua xót, nhưng không ai có thể nhìn ra được.

Ôn Mạc Ngôn đột nhiên ôm cô ấy vào lòng, thật quá kích động.

Đây chính là cảm giác mây mù tan biển, trắng sáng chiếu rọi.

Hạnh phúc đến không dễ dàng, anh ta phải nằm thật chặt.

Chẳng bao lâu đã đến nhà Tiền Cao Ban, nhà cậu ta cũng đang có khách.

Bình Luận (0)
Comment