Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1574.2 - Chương 1574.1589

Chương 1574

Ngôn Dương nghẹn ngào thét ra một chữ

Trước khi Ảnh Hoa Bì dẫn Tham Thanh đi còn xoay người nhìn chăm chú vào mắt Ngôn Dương. Đã nhiều năm nay rồi nhưng Ngôn Dương không hiể thay đổi, vẫn phần đấu quên mình vì người đàn bà này, cam lòng bỏ đi tất cả, thậm chí là tính mạng của mình.

Ngôn Dương thấy bà đi rồi, trái tim cũng quay về lồng ngực. Ông ấy gắng gương đứng dậy, nói: “Ngôn Minh Hi, cũng đã đến lúc nên tính toán chuyện giữa hai anh em ta đi thôi.”

“Cậu cho là bây giờ cậu còn cơ hội trở mình à?”

Ngôn Minh Hi cười lạnh: “Người của cậu đang nấp ở một nơi bí mật gần đây, không dám ra đây à? Những người đó không phải kẻ quang vinh gì, tất cả đều là người chợ đen. Nếu như bị phơi bày ra ánh sáng, chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi hậu quả như thế nào. Ngoại trừ Ảnh Họa Bì ra, cậu còn có thể sai khiến ai được nữa đâu?”

“Ngôn Dương, em trai tốt của tôi ơi, cậu đừng nặng tình quá, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi cho cậu đấy

Dứt lời, Ngôn Minh Hi giơ súng trên tay lên, muốn cho ông ấy chết trước mắt của khán giả cả nước.

Nhưng ông ta không biết

Ngay vào giờ chỉ tinh treo chuông toàn bộ đèn trong đài truyền hình tắt phụt “Sao lại thế này?”

Ngôn Minh Hi nhíu chặt máy. Đồng thời vào ngày lúc này, bọn họ cũng nghe được một mùi hương gay müi.

Đó là… Kali nitrat

Chẳng lẽ là b? “Lui lai!”

Ngôn Minh Hi nhíu mày quát lớn tức giận, mọi người lập tức đồng loạt lùi về phía sau.

Vào giờ phút này, trên mặt đất vang lên tiếng súng chất chúa, khi đèn sáng lên lần nữa, vô số người năm chết la liệt dưới đất. Ngôn Minh Hi cũng trúng đạn, ngã nhoài trong vũng máu. Những người còn sống với bước lên bảo vệ xung quanh Ngôn Minh Hi.

Ông ta bị thương không nặng lắm, một viên đạn xuyên thủng bụng của ông ta, máu tươi nhuộm quần áo thành màu đỏ. Ông ta nheo mắt chậm rãi nhìn đảm người đang nhảy xuống từ không trung.

Phòng quay phim cao hơn bốn mét, trên đó có gần khung kim loại màu đen, bắt sáng rất đẻ. Cố Gia Huy nhận được cú điện thoại của Hữu Minh Tâm, anh vội vàng chạy đến đây, vật vào từ lại đi khẩncấp của đài truyền hình. Bọn họ tránh được người của Ngôn Minh Hi suốt cả dọc đường, leo xuống từ trần nhà, cuối cùng đến đây một cách bất thình lình.

Lúc nổ súng, Cố Gia Huy đã kéo Ngôn Dương lên trần nhà lại. Khi bật đèn, người bên Ngôn Minh Hi chết hơn một nửa.

“Cố Gia Huy, cậu điên rồi à? Bây giờ vẫn còn đang phát sóng trực tiếp, cậu muốn làm cho nhân dân cả nước biết mình đang giết người ư?”

“Sóng truyền hình đã bị gián đoạn tạm thời rồi, trừ lời dạo đầu của ông ra, còn lại không ai biết gì cả” Cố Gia Huy hờ hững nói.

“Sao cậu lại đến đây?” Ngôn Dương nhíu chặt máy, không phải ông ấy đã bảo Ảnh Họa Bì dẫn Hứa Minh Tâm đi rồi sao? “Vốn là tôi không định để ý đến nhưng Hứa Minh Tâm gọi điện thoại cho tôi mà sốt ruột đến mức sắp khóc tới nơi, tôi chỉ biết là tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không cô ấy sẽ hận bản thân cả đời vì không giúp được các người “

“Cảm ơn.”

“Hứa Minh Tâm đầu? Lúc tôi tới không thấy cô ấy “Tôi đã bảo Ảnh Hoa Bồ đưa Hữa Trực Linh đi rồi.”Vậy thì tốt rồi.”


Chương 1575

Cố Gia Huy thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Ông tự tính món nợ này đi, tôi không có hứng thủ. Anh lùi từng bước về sau, dưa súng lục cho Ngân Minh Phúc.

Ngôn Dương nắm chặt báng súng, lạnh lùng nhìn Ngôn Minh Hi, rốt cuộc ông ấy cũng đợi đến ngày hôm nay!

Trên mặt Ngôn Minh Hi chẳng hề có tỉ sợ hãi gì, còn nhếch khỏe mỗi nở nụ cười lạnh lẽo độc ác. Ông ta vỗ tay vài cái, có hai người đi ra từ góc tối, thế mà lại là Hứa Minh Tâm và Ngôn Hải.

Hai mắt Ngôn Hải trừng như muốn nứt ra, tròng mắt đỏ bừng, cứ thể nhìn Ngôn Minh Hi. Anh ta liên tục giãy giụa muốn lên tiếng, nhưng vì trong miệng bị nhét đồ nên không thể nói thành lời.

Ngôn Minh Hi kéo thứ đang nhét trong miệng Ngôn Hải ra, anh ta thốt ra một tiếng nhưng cầu đầu tiên không phải cầu cứu mà là nặng nề gần giọng rồng là bố ruột của tôi sao?”

“Còn nhớ rõ tôi ư? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giúp cậu Chi tiếc là Cố Gia Huy cứ phá đảm mãi không sao cá, bây giờ tôi sở giết bạn họ, sau đó cho các người ở cùng với nhau mãi mới, được khôngNgón tay của Ngôn Minh Hi run rẩy vuốt về mặt Ngôn Hải, đây là đứa con duy nhất của ông ta, giá trị duy nhất của à đàn bà hèn hạ Thẩm Thanh kia là nối dõi tông đường, kéo dài hương khỏi cho ông ta.

“Tôi đã sắp xếp người đến bệnh viện làm chuyện lớn, tôi sẽ không để cho ả đàn bà hư đốn Thẩm Thanh kia mang thai, sẽ không có ai tranh đoạt tài sản với cậu, bọn họ có nghĩ cũng không được! Nhà họ Ngôn vốn phải là của hai bố con chúng ta!”

“Anh làm cái gì với Thẩm Thanh rồi?” Ngôn Dương nghe ông ta nói thế, trái tim như bị bóp nghẹt, rỗng giận thành tiếng.

“Chờ cậu xuống địa ngục, hai bên gặp nhau thì Thẩm Thanh sẽ nói cho cậu biết”

Ngôn Minh Hi cười khùng khục hết sức quái dị Tiếng cười này… Ngôn Hải nghe rất quen, đây chính là người vẫn luôn gọi điện thoại cho anh ta lúc trước.

“Ông… ông đừng hại mẹ tôi!”

“Bà ta không có tư cách làm mẹ cậu, đề cậu nhận giác làm bố, rõ ràng bà ta biết cậu yêu Hứa Minh Tâm mà lại không giúp câu gì cả. Thậm chí bà ta còn muốn sinh thêm con cái, phân chia tình cảm với cầu ta đáng chết, bà ta phải xuống mười tám tăngđịa ngục!”

Ngôn Minh Hi bắt đầu trở nên hung tợn, vốn dĩ gương mặt ông ta đã xấu lắm rồi, bây giờ càng khủng bố khiến người ta sợ hãi. Giọng nói của ông ta cũng âm u trầm thấp, trong phòng ghi hình to lớn này, nghe qua có vẻ cực kỳ quái gở “Đừng, đừng hãm hại bà ấy! Ông không phải là bố của tôi! Tôi không thừa nhận, sao tôi lại có một người bố như ông được chứ! Ông thả.

“Đồ ngu xuẩn! Chỉ có tôi mới giúp cậu toàn tâm toàn ý! Tôi không cầu lợi lộc gì từ cậu, vì cậu là con trai ruột của tôi! Cậu mong chờ ông ta sẽ đối xử tốt với cậu sao? Ông ta không chiều cậu, không cho cậu quản lý hội đồng quản trị của nhà họ Ngôn đầu, ông ta còn có rắp tâm khác, miệng thì nói là coi cậu như con đẻ nhưng thực tế không hề như vậy!”

Cảm xúc của Ngôn Minh Hi hơi mất bình tĩnh, lúc nói chuyện, giọng nói đều khản đặc cả rồi. Ngôn Hải vẫn dồn sức liều mạng vùng vẫy, anh ta chỉ biết là Thẩm Thanh gặp nguy hiểm. Ngôn Dương muốn rời khỏi đây nhưng Ngôn Minh Hi lại cất lời, liên tục nên xuống mặt sản dưới chân Ngôn Dương,

Sản nhà vỡ nát trong nháy mắt.

“Câu không cứu được bà ta đầu, tôi không giếtcâu, tôi muốn cho cậu và bà ta âm dương cách biệt Đây mới là sự trừng phạt xứng đáng nhất dành cho cậu, so với giết cậu thì cái này còn thú vị hơn!”

Ngôn Minh Hi nghĩ cái cách này tra tấn người khác thật hay này, không khỏi bật cười ha ha, vô cùng sung sướng. Tiếng cười của ông ta vang khắp cả phòng ghi hình rộng lớn.


Chương 1576

“Ngôn Minh Hi, chuyện ân oán giữa ông và Ngôn Dương thì tôi có thể hiểu được, nhưng ông muốn bạn gái tôi trở thành con dâu nhà ông, e rằng cả đời này cũng không được. Còn chưa đến lượt ông phân xử bạn gái của tôi đâu!”

Cố Gia Huy nheo mắt nói, thấy nguy hiểm cũng không bối rối. Đôi mắt phượng của anh nhìn Hứa Minh Tâm chăm chú, dù trong lòng đang gợn sóng nhưng trên mặt anh không có vẻ bận tâm gì.

Trong lòng Hữa Minh Tâm rất sốt ruột, cô nhìn Cố Gia Huy, miệng của cô bị nhét đồ, không có tí sức lực nào, sau lưng còn có hai tên đàn ông cường tráng vạm vỡ. Cô thật sự không muốn bước vào, cô chỉ định gọi bác sĩ thôi.

“Thế à? Cậu tưởng rằng tôi không dám giết câu sao?”

Ngôn Minh Hi chĩa súng về phía đầu Cố Gia Huy, ác độc mà nói.

Hứa Minh Tâm lập tức sốt sắng, cô liên tục lắc đầu, cố gắng thút thít lên tiếng. Đừng mà… đừng mà.

“Ông còn sức không đấy?” Cố Gia Huy lạnh nhạt hỏi.

Ngôn Minh Hi nghe xong, bỗng dưng giật mình cảm thấy có gì đó không đúng, dường như cơ thể ông ta càng lúc càng mềm oặt đi, không dùng sức được.

Ông ta thầm thấy không ổn, muốn bóp còi súng nhưng ngón tay lại không nghe lời, khẩu súng trên tay rơi xuống đất.

Những người còn lại cũng có phản ứng tương tự, cơ thể mềm oặt rồi cuối cùng ngã hết ra đất.

Thì ra thứ vừa được ném ra ban nãy không phải b, bên trong đã được cho vào một loại hoa được giống như thuốc mê tác dụng mạnh, sau khi bị hít vào từ đường hô hấp sẽ làm tê liệt hệ thống thần kinh của con người.

Cố Gia Huy đã tiêm một mũi dự phòng kháng tác dụng thuốc mê trước đó nên bây giờ có thể tự do hoạt động.Ngôn Dương cũng phát giác cơ thể mình nhữn ra, may mắn có Cố Gia Huy đỡ lấy rồi giao cho đàn em: “Đưa ông ấy đến bệnh viện.”

“Ngôn Minh Hi, tôi từng cảnh cáo Lucia, nếu còn để tôi gặp ông nữa thì ông sẽ không ra về trong yên ồn. Nhưng tôi sẽ không giết ông, bởi vì có người thích hợp làm việc đó hơn tôi.”

Cố Gia Huy bước đến trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Tôi rất không thích người khác để ý người phụ nữ của tôi, ông đáng chết.”

Nói xong, anh giảm mạnh một phát lên mặt ông ta, khiến ông ta thảm hại như một con chó mà bò ra đất.

Sau đó, anh đạp vài cái lên mặt ông ta.

Ngôn Minh Hi đau đớn gào lên, tiếng kêu xé tim xé phổi.

Hứa Minh Tâm nghe thấy tiếng kêu chói tai, giật mình run hết cả người.

Cố Gia Huy thế này… Đáng, đáng sợ quá. Cô trở mắt nhìn sang mà quên cả đứng dậy.

Sau đó Cố Gia Huy bước sang phía cô, sắc mặt hiển hoà, hoàn toàn như hai người khác nhau số với anh của lúc này,Anh giúp cô lấy vật lạ trong miệng ra, còn có dây thừng rồi nói: “Đừng sợ, nếu em rời xa anh thì anh sẽ còn điên cuồng hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần.”

“Em…”

Cô cắn răng: “Không sợ, anh vẫn là Cố Gia Huy mà em yêu nhất.“

Cố Gia Huy nghe xong thì thở hắt một hơi, nắm chặt lấy tay cô.

Anh thà Ngôn Hải ra rồi nói: “Cùng đến bệnh viện đi, nếu cậu còn có ý đồ gì với người phụ nữ của tôi nữa thì chuẩn bị nhập viện luôn đi.”

Ngôn Hải chưa kịp phản ứng, nghĩ đến Thẩm Thanh thì tâm loạn như ma.


Chương 1577

Dòng người cùng đến bệnh viện, Thẩm Thanh vẫn còn ở trong buồng phẫu thuật.

Ảnh Họa Bì vẫn canh giữ ngoài cửa, nhìn thấy Ngôn Dương ngả nghiêng đi tới mà thấy mừng trong lòng.

“May mà ông không sao, tim tôi cứ treo ngược lên đây này.”

“Thẩm Thanh đâu?”

“Bác sĩ nói có hiện tượng sinh sớm, đưa đến buồng phẫu thuật rồi, đang cố hết sức bảo toàn cả mẹ lớn con”

“Vào đó bao lâu rồi?”

“Cũng phải mười lăm phút rồi.”

Ngôn Dương nghe xong, trái tim muốn nhảy Ông ấy không quan tâm gì nữa mà xông tới buồng lên cổ họng. phẫu thuật, đập cửa.

“Sao vậy?” Ảnh Họa Bì không hiểu gì.

“Ngôn Minh Hi những tay vào rồi, Thẩm Thanh đang gặp nguy hiểm!”

Ngôn Dương gấp gáp nói.

Ảnh Họa Bì nghe xong bèn tông mạnh vào cửa, cửa vừa mở ra, mùi máu tanh nồng ập vào mũi.

Thẩm Thanh nằm trên giường bệnh, nửa người dưới toàn là máu, ướt đẫm cả ga giường.

Bác sĩ đã mổ lấy cái thai đã thành hình ra, là một bé trai.

Vết thương vẫn đổ máu ào ạt, bác sĩ lại không có ý định khẩu vết thương lại, ngược lại còn tàn nhẫn cắt đi dây rốn, sau đó ném đứa bé sơ sinh vào thùng rác như thể nó là rác không bằng.

Ý thức Thảm Thanh mơ hồ, chỉ biết mở to hai mắt không tiêm cả thuốc mê, miêng bà ấy trực tiếp bịbịt lại bằng băng vải.

Bà ấy cắn vỡ răng bạc, máu đỏ ướt đẫm lớp băng

Đau…

Mổ bụng lấy con, sao có thể không đau.

Bà ấy biết mình sắp chết đến nơi.

Bây giờ bà ấy chỉ nghĩ đến Ngôn Dương, hy vọng trước khi chết có thể được nhìn thấy người mình yêu nhất.

Kiếp này bà ấy đã nợ ông ấy quá nhiều, không biết phải bù đắp thế nào.

Ngôn Dương thấy cảnh đó, như phát điện mà xông tới, không quan tâm đến thuốc mê trong người mình.

Năng lực tiềm ẩn của con người là không có giới hạn, ông ấy đẩy bác sĩ ra, thảm thương nhoài sấp người tới kế bên bàn phẫu thuật.

Ảnh Họa Bì cũng nhanh chóng khống chế những người còn lại.

“Thẩm Thanh, bà xã…

Giọng Ngôn Dương run rẩy hết mức, nắm chặt lấy tay của bà ấy.

“Bác sĩ Mau gọi bác sĩ, cứu cô ấy, cứu cô ấy!”Người đàn ông kiên cường bất khuất tên Ngôn Dương đó, cả đời này đã đổ máu quá nhiều lần nhưng lại rơi nước mắt vì một người phụ nữ, hết lần này tới lần khác.

Thẩm Thanh nghe thấy giọng của ông ấy, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

Bà ấy khó khăn quay đầu sang, nhìn thấy Ngôn Dương, muốn nói gì đó nhưng trên miệng vẫn còn băng vải.


Chương 1578

Ngôn Dương vội vàng gỡ ra, phát hiện cả miệng Thẩm Thanh toàn máu.

Con bị lấy ra như thế thì đau đớn cỡ nào, bà ấy cắn rách môi, rách lưỡi, đau đến nỗi run rẩy cả người.

Máu tươi trào ra khỏi miệng.

Ông ấy nhìn thấy cảnh này, lòng đau như cắt, bàn tay to lớn không ngừng lau đi vết máu.

“Ngôn… Ngôn Dương

Thẩm Thanh gian nan gọi tên Ngôn Dương, lưu luyến khôn ngừng.

Thi ra… con người lại tham lam đến vậy.

Lúc này chỉ cầu nguyện với thượng để rằng hy vong có thể gặp Ngôn Dương một lần trước khi chết. Nhưng bây giờ gặp được rồi lại muốn có nhiều hơn, hy vọng có thể ở bên cạnh ông ấy lâu hơn.

Nếu như biết được hôm nay là ngày chia lìa, bà ấy đã không nên cãi nhau với ông ấy.

Nhất định bà ấy sẽ ôm chặt lấy ông ấy, hôn ông ấy thắm thiết

Nhưng quá muộn rồi… bà ấy không còn thời gian “Anh ở đây, anh ở đây.”

Ông ấy vội nói, nắm chặt lấy tay bà ấy, áp mặt vào gò má bà ấy.

Lúc này, bác sĩ cũng vừa đến, sau khi thực hiện một loạt thao tác kiểm tra thì cuối cùng chỉ lắc đầu với Ngôn Dương.

“Xin lỗi, bệnh nhân mất quá nhiều máu, đã…

Những lời còn lại, không nói cũng rõ.

“Ông nói gì, bà ấy vẫn còn cứu được, ông chưa làm gì cho bà ấy cả thì dựa vào đâu mà nói vậy. Ông cứu bà ấy đi, cứu bà ấy đi

Tiếng kêu giận dữ của Ngôn Dương vang vọng khắp bệnh viện.

Không ai có thể cảm nhận được nói đau của ông ấy, đó là một nỗi đau đứt ruột đứt gan, đau đến tậnxương tủy.

Bác sĩ bị ông ấy lắc lư kịch liệt đến nỗi sắp rã cả xương trên người ra.

“Ngôn Dương… Đừng lãng phí thời gian nữa, thời thời gian của em không còn nhiều nữa rồi.”

Ngôn Dương nghe xong, thẩm thấy tim mình run lên, lập tức kh người xuống đến sát bên bà ấy.

“Em đừng nói bậy, không phải đã nói rồi sao? Chúng ta sẽ bên nhau cả đời, thiếu một phút một giây đều không được!”

“Em xin lỗi, đó là em… em gạt anh đấy. Em không kiên cường như anh, những năm qua đã quen được anh chăm sóc, được anh yêu thương. Rời xa anh rồi em không thể tự sống được. Nhưng anh không giống em.. rời xa em rồi, anh vẫn có thể… có thể sống tốt mà…”

“Không, rời xa em rồi anh không thể sống nổi, em để anh sống kiểu gì được?”

Ngôn Dương đau đớn gào lên.

“Em xin lỗi… Chúng ta còn có Ngôn Hải, anh phải giúp em chăm sóc thẳng bé, nếu chúng ta, chúng ta đều đi hết thì nó sống thế nào?”

“Thẩm Thanh, em không thể tàn nhân với anh như vậy, em không thể bỏ anh lại thế giới này một mình.Thắng bé là con của chúng ta, nó còn chưa cưới vợ sinh con, sao em lại nỡ đi trước? Xem như anh xin em, anh xin em đó.

“Xin lỗi anh, lần này em phải nhẫn tâm từ chối mất rồi.”


Chương 1579

Thẩm Thanh miễn cưỡng nâng khoé miệng lên, mỗi một câu bà ấy nói ra, mồ hôi lạnh trên trán lại tụ lại thêm một mảng.

Bà ấy đã đến lúc dầu hết đèn tắt, khi kẹp lấy thai tiến vào cơ thể Thầm Thanh, bà ấy đã đau đến mức suýt hôn mê ngay lập tức.

Nhưng trong tiềm thức lại có một giọng nói đang gọi bà ấy, mong bà ấy cố gắng đến cùng, không được dễ dàng ngã xuống.

Thẩm Thanh tin rằng, Ngôn Dương nhất định sẽ đến kịp. Cuối cùng bà ấy cũng đợi tới khoảnh khắc đó, cũng không còn cách nào để tham lam hơn nữa.

Ngón tay bà ấy ve vuốt đôi gò má của ông ấy: “Ngôn Dương, em muốn anh hứa với em rằng anh phải sống tiếp thật tốt. Em muốn anh thay em nhìn thấy Ngôn Hải kết hôn, sinh con. Để thằng bé biết được chân tướng sự việc, em sợ nó không chịu đựng được đả kích này.”

“Em… em xin lỗi anh, em không thể sinh được một đứa con cho anh. Lẽ ra anh nên nói sớm với em trước, em chắc chắn sẽ… sẽ yêu anh nhiều hơn bây giờ. Em xin lỗi, em thật lòng… thật lòng rất muốn có một đứa con với anh. Kiếp sau vậy, kiếp sau.

Giọng của bà ấy càng lúc càng nhỏ, hơi thở yếu őt.

Ngôn Dương lắc đầu nguầy nguậy, nắm chặt lấy tay bả ấy, không thể ngừng khóc.

“Anh không muốn kiếp sau nào cả, anh chỉ muộn được ở cạnh a kiếp này thôi. Bà xã, đừng bỏ anh đi cầu xin em, anh không thể sống thiếu em đầu. Thẩm Thanh, em nhìn anh đi, mở mắt ra nhìn anh đi…”

“Em mệt quá… Em muốn ngủ… Ngôn Hải Thầm Thanh đã không thất ra được một câu hoàn chỉnh nữa, cuối cùng ngón tay bà ấy vô lực trượt xuống.

Khoảnh khắc ngón tay bà ấy trượt xuống, trái tim của Ngôn Dương cũng nổ bụp một tiếng, như tiếng sầm xẹt ngang trời.

Đau…

Ông ấy nắm chặt tay bà ấy, không để ngón tay bà ấy trượt xuống.

Độ ẩm ở lòng bàn tay bà ấy cũng dần biến mất

Ông ấy khóc không thành tiếng, không nói được một câu nào nữa.

Ông ấy chỉ biết dùng hết sức áp tay bà ấy vào mặt mình.

Dùng tay còn lại sở lên gương mặt trắng bệch của bà ấy.

THỨC

Ông ấy nghẹn ngào, giống như tiếng gầm ai oán của một con sư tử.

Ngôn Hải đã tới bệnh viện, đứng ở cửa nhìnthấy cảnh này, anh ta quỳ sụp một tiếng xuống đất.

Anh ta ôm đầu khóc nghẹn cả tiếng.

Tâm trạng Hứa Minh Tâm cũng trở nên nặng nề, như có một tảng đá to đè lên tim.

Hoá ra… đau đớn đến một giới hạn nào đó thì không thể gào thét để giải tỏa nữa.

Nhưng nước mắt… sẽ không thể khống chế được mà rơi xuống, giống như ngọc trai bị đứt dây, rơi xuống từng hạt một.

Cố Gia Huy là người lí trí bình tĩnh nhất, anh ôm lấy Hứa Minh Tâm, để cô dựa vào lòng mình, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc cô.

Cả buồng phẫu thuật vang vọng niềm đau đớn tuyệt vọng.

Thi thể của Thầm Thanh lạnh dần, nhân viên y tế tiến vào đọc báo cáo tử vong, không ngờ Ngôn Dương như phát điên xông lên, xé tan nát báo cáo tử vong.


Chương 1580

“Cô ấy vẫn còn sống, cô ấy vẫn rất ổn, đảm lang băm các người Các người không trị khỏi cho cô ấy thì tôi tìm bác sĩ quyền uy nhất đến tr “Bà xã, bọn họ đều là phế vật, bọn họ vô dụng làm, anh sẽ chữa khỏi cho em thôi. Chúng ta về nhà chữa bệnh, em nhìn em đi, cứ bất cẩn như thế đấy, lúc nào cũng làm bẩn quần áo. Nhưng mà không sao, có ông xã ở dây, ông xã giặt sạch sẽ cho em nhé.”

Ngôn Dương cẩn thận từng chút bể Thẩm Thanh lên từ giường phẫu thuật, bước đi nghiêng ngả

Do tác dụng thuốc mê vẫn chưa hết,

Ông ấy suýt thì ngã xuống đất, nhưng vẫn giữ chặt Thẩm Thanh, không nỡ để bà ấy bị và phải.

Mỗi một bước ông ấy đi đều nghiêng nghiêng ngày ngà, nhìn bóng lưng kh củi của ông ấy, trong lòng mọi người đều dâng lên nỗi niềm đau thương.

Ngôn Dương về tới nhà bèn nhốt mình trong phòng, lau sạch vết máu trên người Thẩm Thanh.

Còn thay một bộ đồ mới cho bà ấy.

Biết bà ấy thích mặc váy, ông ấy cố ý thay một bộ váy màu lam sáng nho nhã cho bà ấy, trông rất cao quý cổ điển.

Ông ấy thấy tóc bà ấy rối tung bèn chải đầu lại cho bà, vừa chải đầu vừa ni non thẩm thì: “Bà xã, em có còn nhớ lần đầu gặp nhau của chúng ta không ? Anh theo Ngôn Minh Hi tham gia yến tiệc thì nhìn thấy em, em đi về phía Ngôn Minh Hi, khoảnh khác đó anh cảm thấy tất cả những ánh đến ở đó đều chiều rọi lên người em. Em năng tay chào hỏi anh, trên mặt là mộtnụ cười xán lạn. Lúc đó anh còn nghĩ là em đang chào anh cơ đấy, anh còn đỏ mặt đỏ tại, vui mừng lắm cơ Nhưng không ngờ em lại được Ngôn Minh Hi ôm vào lòng, lúc đó anh cực kì buồn bã.”

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên… Anh chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh cả, nhưng rất rõ ràng rằng anh đã yêu em”

“Từ đó trở đi, lần nào gặp em, anh cũng nhiệt tình chào hỏi, có thể kết hôn với em là may mắn lớn nhất cả đời của anh. Cho dù đứa bé mà em mang thai không phải của anh đi nữa thì cũng chả sao, thằng bé vẫn gọi anh là bố, gọi em là mẹ, chúng ta mới là một nhà ba người mà.”

“Thẩm Thanh, em không phải sợ, đợi một chút bác sĩ đến rồi sẽ không có vấn đề gì lớn đầu, em sẽ khoẻ lại nhanh thôi.”

Nhưng Ngôn Dương đợi lâu thật lâu cũng không thấy bác sĩ đến,

Ông ấy mất kiên nhẫn nên đi mở cửa, nhìn thấy Ảnh Hoa Bì ở cửa bèn chất vấn: “Bác sĩ đâu? Không phải tôi đã bảo anh đi tìm bác sĩ sao, tìm hết bác sĩ giỏi nhất trên trái đất này đến đây, mặc kệ là khoa thân kinh hãy khoa xương khớp..”

Ảnh Hoa Bỉ nhìn bộ dụng điện đại của ông ấy, giọng nói Ảnh Họa Bì cũng khàn đặc ồ ồ Thẩm Thanh… không cứu được nữa đâu, bà ấy đã chết rồi.”

“Cậu nổi bậy!” Ngôn Dương trở nên kích động, vung một đấm về phía Ảnh Họa Bì làm ông ta phải lùi lại vài bước: “Tôi biết cậu không thích Thẩm Thanh, cho rằng là bà ấy đã hại tôi, nhưng cậu không thể nguyền rủa bà ấy như thế. Bà ấy vẫn sống rất tốt, bà ấy vẫn thở đều, tim vẫn đập, cơ thể vẫn ấm nóng cơ mà. Sao bà ấy lại chết được, anh còn nói bậy như thế thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Qua mấy ngày nữa, thời tiết ấm lên, thi thể ở trong nhà sẽ trở nên thối rữa, thi thể phát ban, sẽ cứng lại…”

“Cậu im đi!”

Ngôn Dương lại đấm thêm một cái nữa, Ảnh Họa Bì cũng không biết né ra, cứ chịu đánh như vậy.

Bị đánh thổi lui một bước rồi lại tiến lên một bước.

“Anh có thể tự lừa mình nhưng anh đừng làm lớ giờ hạ tầng Anh muốn Thẩm Thanh chết không nhằm mắt ư?”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”

Ngôn Dương cũng không chịu nổi nữa, bùng nó một cách triệt để.Ông ấy quỳ ra đất một cách thảm hại, ôm chặt lấy đầu mình, nước mắt tuôn như thác đổ.


Chương 1581

“Tôi không cần gì hết, tôi chỉ muốn cô ấy sống mà thôi, cậu không hiểu được cô ấy quan trọng với tôi cỡ nào đâu. Tại sao người chết không phải tôi, tại sao!”

“Bởi vì đây là cách duy nhất có thể khiến anh sụp đồ, ai cũng hiểu rõ anh rời xa Thẩm Thanh rồi chỉ là một tên phế vật, một tên phế vật sa ngã, cam chịu. Nếu anh hoàn toàn gục ngã thì trúng phải gian kế của Ngôn Minh Hi mất. Ông ta rất muốn thấy anh sống không bằng chết, anh càng buồn thì ông ta càng vui!”

“Ngôn Minh Hi… Ngôn Minh Hi…”

Dường như cuối cùng Ngôn Dương cũng tỉnh táo lại, nghĩ đến kẻ thủ ác cầm đầu.

Ông ta ở đâu?

Ông ấy đứng bật dậy, nắm lấy cổ áo Ảnh Hoa Bì.

“Bị tôi nhốt ở dưới tầng hầm.”

“Tôi muốn giết ông ta!”

Ngôn Dương đi thẳng xuống tầng hầm, Ngôn Minh Hi bị nhốt riêng ở một căn phòng, bị trời gô cổ và hai tay ra sau lưng.

Ông ta nhìn thấy Ngôn Dương khi thể hùng hộp bước tới, không những chẳng sợ hãi mà còn cườilớn lên.

Bởi vì sự đau thương trên mặt Ngôn Dương đã cho ông ta biết rằng con đàn bà hèn hạ Thẩm Thanh kia đã chết rồi.

Ông ta đã đạt được mục đích của mình.

“Ha ha, xem xem là ai kia, không phải cậu em trai thân yêu của tôi hay sao? Nhìn điệu bộ người không ra người, ma không ra ma bây giờ của cậu, có lẽ là vợ chết rồi nên đang rất đau lòng nhi?”

“Ngôn Minh Hi, anh rất hà hệ đúng không?”

Ngôn Dương hung tợn híp mắt nhìn kẻ thay đồi hoàn toàn trước mặt mình.

“Đúng rồi, đương nhiên là tôi rất hả hệ chứ.” Ngôn Minh Hi còn chưa nói xong, đột nhiên thấy đau đớn khắp người.

“Ả…” Ngôn Minh Hi đau đớn kêu gào, giống như lợn bị giết vậy.

Trong tay Ngôn Dương năm chặt con dao găm Thụy Sĩ sắc bén, trên lưỡi dao dính đẩy máu tươi.

Chớp mắt vừa nãy, ông ấy đã không nhanh không chậm cắt đứt tại trái của Ngôn Minh Hi.

Giây phút lỗ tại bị cắt lìa khỏi cơ thể, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.

Ngôn Minh Hi đau đớn giãy giụa, cuối cùng ngã ra đất.

Ông ta muốn lấy tay che lại, muốn dựa vào đó để giảm bớt sự đau đớn nhưng tay chân đều đang bị trói chặt, cơ bản ông ta không thể động đậy được.

Ông ta đau đớn vặn vẹo cơ thể, ngọ nguậy giống như một con côn trùng.

Ngôn Dương nhìn dáng về ông ta đau đến chết đi sống lại nhưng lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Một chút đau đớn này của ông ta vẫn chưa đủ, chưa dù so với sự đầu đời của Thần Thanh trước khibà ấy chết.

Tay ông ấy hạ dao xuống, lần này sẽ là tại phải.

Ngôn Minh Hi không chịu đựng nổi sự đau đớn, đau đến mức hôn mê. Nhưng Ngôn Dương đã sớm chuẩn bị nước hạt tiêu, dội tất cả lên người ông ta.

Ông ta bị dội tỉnh, nước hạt tiêu chui vào cổ họng, khiến ông ta ho khan dữ dội.

Đau…


Chương 1582

Đau đến mức trợn mắt, lỗ tại đau đến mức không nghe thấy gì cả.

Ông ta nhúc nhích trên mặt đất, cố sức muốn chạy trốn.

“Tôi muốn cắt lưỡi của anh để khiến cho anh không cách nào tự sát được. Hàng ngày tôi sẽ truyền dịch thức ăn cho anh, bắt anh phải tiếp tục sống. Tôi sẽ cắt từng chút thịt của anh xuống, lóc da lóc thịt của anh, đày đọa cực hình với anh. Tôi sẽ không bắt anh chết, tôi sống đến lúc nào thì ông phải sanh đến lúc đó. Tôi chắc chắn sẽ không để cho anh được chiết thoải mái.

“Tôi sẽ không xát muối lên vết thương của anh mà tôi sẽ tắc đường lên chúng, sau đó sẽ tặng anh một tổ kiến. Những con kiến sẽ giảm nhóm máu thịt của anh đến khi lỗ ra xương trắng. Ngân Minh H… anh nghe cóthấy đau không… nhưng đau đớn hơn vẫn còn ở phía sau.”

“Cậu… cậu không thể làm chuyện này với tôi được, Ngôn Hải đầu? Ngôn Hải sẽ không để cậu làm chuyện này đâu!”

“Tôi đã biết, tôi đồng ý với cách làm của bố tôi. Ông đã hại chết mẹ tôi, ông nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được hồi sinh.”

Đúng lúc này, bên tại Ngôn Minh Hi truyền đến giọng nói của Ngôn Hải.

Con mắt của ông ta sưng đò bởi vì nước hạt tiêu chảy vào, đau đến mức nước mắt chảy ra không ngừng, nước mắt đều cay nóng hừng hừng.

“Ngôn Hải… tôi là bố cậu, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hại cậu cả, tôi vẫn luôn suy nghĩ cho cậu mà “Bố của tôi là Ngôn Dương, không có nửa xu quan hệ gì với ông cả. Ông đã sát hại mẹ tôi tàn nhẫn cho nên tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”

“Mày… mày là đồ bất hiếu “Ông mãi mãi sẽ không hiểu được cảm giác đau đến khi gia đình phải chia lia, hai mẹ con và vợ chồng phát âm dương cách biệt. Loại người như ông ngay từ đầu không nên sống trên đời”Ngôn Hải nói từng chữ từng chữ, thù hận trong lòng anh không hề ít hơn so với Ngôn Dương.

Anh ta vừa mới biết rõ thân thể của mình, vẫn chưa bình tình lại từ trong đà kích đó, nhưng không ngờ tới Thầm Thanh lại qua đời. Mẹ ra đi chính là một tia sét khiến cho thế giới của anh ta sụp đổ.

Anh ta hận…

Hận bản thân minh lúc đầu vẫn tin lời của ông ta, mình chính là một kẻ ngu ngốc.

Đều trách anh ta vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho mẹ, nếu không…Mẹ cũng sẽ không biến thành như bây giờ.

Hai bố con đi ra khỏi tầng hầm, để lại Ngôn Minh Hi quần bách đau đến nỗi không muốn sống.

Lưỡi và răng của ông ta đã không còn, những bộ phận ấy đã bị ném vào thùng rác.

Ngôn Dương muốn khiến ông ta muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong. phải sống kiểu sống không bằng chết

Tin tức Thẩm Thanh qua đời cơ bản không giàu được. Chuyện đài truyền hình, tín hiệu sau đó bị giấu đi nhưng trước đó mọi người xem được trực tiếpTin tức Ngôn Dương mưu sát anh em, đoạt vợ người ta sôi nổi ầm ĩ. Thị trường chứng khoán của Phát Đạt cũng rơi vào tình trạng thua lỗ.

Mặt khác, Thẩm Thanh qua đời, thân thể của Ngôn Hải bị lộ ra ánh sáng lại khiến dư luận của Đà Nẵng nổi sóng.

Tình hình của nhà họ Ngôn đang rất rối loạn, mọi người chỉ sợ tránh không kịp.

Mà trong tình hình nguy cấp như thế này, Cố Gia Huy đã đứng ra chủ động hợp tác cùng nhà họ Ngôn trong một hạng mục đầu tư, ngăn cơn sóng dữ, dẫn cứu văn nguy cơ của nhà họ Ngôn.

Bố con Ngôn Dương làm gì còn tâm trí quan tâm quản lý tập đoàn, bây giờ Cố Gia Huy đang toàn quyền phụ trách, thậm chí anh còn điều tra rõ rằng một lượt từng khoản trong ngoài, Hứa Minh Tâm chạy giữa hai nơi là tập đoàn Phát Đạt và nhà họ Ngôn, cô phụ trách ăn uống cho mọi người.


Chương 1583

Cơ bản bọn họ đều ăn không ngon. Mỗi ngày Cố Gia Huy đều xem tài liệu, đàm phán hợp đồng đến mất ăn mất ngủ, mệt không chịu nổi.

Hứa Minh Tâm dồn hết tâm tư nấu canh bổ não.

Mặt bỏ con Ngân Minh Phúc vì quá mức đầuthương nên chỉ mới mấy ngày thôi mà đã gây không ra hình người nữa. Trong mắt Ngôn Hải đầy tớ máu, râu mọc dài tua tủa trông càng nhếch nhác.

Hai người bọn họ hầu như không ăn, cho dù cô ép buộc thì cả hai cũng chỉ ăn một chút qua loa.

Hầu như thức ăn của bọn họ đều thừa lại rất nhiều, ngay cả nước uống của bọn họ cô cũng phải lên ý tưởng làm cho bọn họ đồ uống bổ sung dinh dưỡng cơ bản.

Ngày thứ ba Thầm Thanh qua đời, nhà họ Ngôn cử hành tang lễ.

Ngôn Dương ôm tấm ảnh đen trắng đưa đến chỗ nghĩa trang.

Ngày hôm đó bầu trời âm u có mưa nhỏ rơi lất phất, rơi ướt con đường chỗ thềm đá. Cả khu nghĩa trang đều là một khung cảnh mit mờ.

Ngay cả ông trời cũng cảm nhận được nỗi đau thương của bọn họ nên cũng khóc thương cho họ.

Ngôn Dương đi tít đẳng trước, ông ấy nhìn bầu trời đang mưa, phản ứng đầu tiên là ôm chặt hữ tro cốt vào trong ngực.

Toàn thân của ông ấy ướt đẫm nhưng lại không ngờ để cho hũ tra cốt bị ướt dù chỉ một chút. Lúc hạ huyệt, ông ấy cần thận đặt hũ tro cốt xuống, sau đó lập bia mộ.

Làm xong tất cả cũng đã là nhá nhem tối.

Ngôn Dương bảo bọn họ về hết, ông ấy muốn ở đây với bà ấy nhiều hơn một chút.

Bọn họ đã quen giống như hình với bóng, sớm tối ở chung.

Đột nhiên bà ấy phải ở lại trong nghĩa trang im ắng chắc là vẫn chưa quen.

Những người khác đã rời đi, Ngôn Dương ngồi bên cạnh bia mộ, ngón tay của ông ấy run rẩy xoa xoa tấm ảnh đen trắng trên bia mộ.

Đầu ngón tay lạnh như băng, cũng không thể cảm nhận được nhiệt độ trên khuôn mặt của bà ấy.

Người tốt như bà ấy tại sao lại phải nằm trong một chiếc hộp nhỏ bốn góc bị chôn ở bên dưới nền đất này chứ.

“Vợ à anh rất nhớ em…

Vừa nói ra khỏi miệng, ông ấy khóc không thành

Một người, cuối cùng đã không còn kìm ném gì tiếng nữa mà bát khóc.

Nước mắt của đàn ông rất quý giá, nếu khôngphải là không thể kìm nén được thì rất khó chảy ra.

Cho dù ông ấy có kiên cường đến mấy đi chăng nữa thì lúc này cũng đã không thể kìm nén được.

Người mà ông ấy yêu nhất đã nằm bên dưới nên đất lạnh lẽo, chỉ còn mình ông ấy cô độc sống tiếp.

Ông ấy không nói tiếng nào, cuộn thành một cục, ngủ bên cạnh bia mộ giống như vẫn thường ngủ bên cạnh Thẩm Thanh vậy.

Ngón tay của ông ấy chạm vào nhưng chỉ có thể chạm vào một tầng xi măng lạnh như băng.

Ông ấy đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt ướt đẫm vạt áo.

Trong tim ông ấy giống như bị khoét rỗng, mãi mãi mất đi một cái gì đó vậy.

Ông ấy nghĩ, lỗ hồng ấy sẽ không có ai có thể bù đắp được.

Ông ấy mất đi khả năng yêu người khác cũng coi như quên mất cách yêu lấy chính mình như thế nào.

Những năm qua, ông chỉ học được một chuyện đó là yêu bà ấy.


Chương 1584

Bà ấy vui thì cũng như ông đang vui vẻ, không có yêu cầu gì khác nữa.

“Vợ ơi, am ngon var làm đừng đi nhanh qua hayđợi anh. Kiếp sau anh vẫn muốn đi cùng em, em ngốc nghếch như vậy, tính khí lại còn hư nữa, ngoài anh ra thì em còn có thể kiêu căng với ai được chứ. Thẩm Thanh, Thẩm Thanh, anh rất nhớ em, vợ ơi…

Ngôn Dương, người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi lúc này đang khóc nghẹn ngào, cơ thể cuộn tròn một cục, chật vật không thôi.

Một đời…

Một đời là gì, thiếu một phút thiếu một giây thì cũng đều không thể xem như là một đời được.

Ông ấy nghĩ đến một đời của mình và Thẩm Thanh đời sao lại ngắn như vậy, ngắn ngủi như cái chết đến thoáng qua rồi biến mất.

Cuộc đời đau khổ nhất không có gì vượt qua được…

Sống chết chia lia!

Thẩm Thanh đã qua đời rồi, đầu thất trôi qua rất nhanh. Hứa Minh Tâm cứ ngỡ mình đang nằm mơ, mơ một cơn ác mộng.

Từ khi cô biết Thẩm Thanh, cô vẫn luôn hâm mộ, kính trọng bà ấy.

Bà ấy là điểm sáng mà biết bao nhiêu người phụ nữ khác ngưỡng mộ.

Làm dâu nhà giàu, có một người chồng yêu chiều mình, xinh đẹp, thông minh, tao nhã, nổi tiếng ở tầm quốc tế.

Một đời người may mắn đến mấy cũng chỉ như bà ấy là cùng.

Vợ chồng họ chính là mục tiêu đề Hứa Minh Tâm phấn đấu, mong sao hai mươi năm sau mình và Cố Gia Huy cũng có thể mặn nồng như thế

Cô cảm thấy mỗi một ngày theo chân Thầm Thanh cũng giống như đang bước theo hạnh phúc vậy. không ngờ rằng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang,bàn tay cổ nằm lấy mà vẫn vụt mất

Mỗi sáng tình giác, việc đầu tiên cô làm là xem bản tin trên điện thoại, cô vẫn thấy tin Thẩm Thanh qua đời rồi thật nhàm nhi làm sao, thật giống ác mộng làm sao.

Thế nhưng những dòng tin tức cô đọc mỗi ngày, từng từ từng chữ nói về việc bà ấy đã không còn nữa đã cho cô biết rằng đây nào phải một giấc mơ. Đây chính là sự thật tàn nhẫn.

Cô và Thẩm Thanh mới sống chung bấy lâu, nhưng nỗi đau vẫn day dứt chẳng ngừng.

Còn Ngôn Hải và Ngôn Dương thì thế nào rồi?

Một người là tình mẹ con hai mươi mấy năm, một người là nghĩa vợ chồng hơn hai mươi năm.

Tình thân và tình yêu sâu sắc như vậy.

Mỗi lần Hứa Minh Tâm nhìn thấy dáng vẻ thất thần của hai bố con, trong lòng cô cũng đau đớn vô cùng, luôn muốn thay mẹ nuôi an ủi họ phần nào

Cô cũng biết rằng nếu không phải vì cô, Cố Gia Huy cũng sẽ không giúp nhà họ Ngôn tận tình đến the.

Sáng sớm có đa thức thủy xem tin tức mà ngờngần, khỏe mắt cũng rưng rưng.

Ngay sau đó, điện thoại của cô bị lấy đi mất, một vòng tay ấm áp vững chãi ôm lấy cô vào lòng: “Nếu đã đau lòng đến thế thì không nên xem tiếp đâu em”

Cố Gia Huy dịu dàng nói, trong giọng nói của anh cũng chan chứa nỗi xót xa.

Hứa Minh Tâm nghe anh nói vậy cũng không phản đối gì, đôi mi khẽ run lên, nước mắt như những hạt ngọc tuôn rơi, chẳng mấy mà đã làm ướt một góc áo anh.


Chương 1585

Cô cũng kiên cường chịu đựng đến tận lúc này, nhưng nỗi buồn thương của cô thật sự còn quá nhỏ bé.

So với bố con Ngôn Dương, nước mắt của cô chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi.

So với Cố Gia Huy, những việc cô có thể làm cho họ cũng chẳng đáng là bao nhiêu cả.

Những gì cô có thể làm được chỉ là cố gắng cùng họ vượt qua nỗi đau, khỏe mạnh không ngã bệnh vào lúc này.

“Cố Gia Huy, anh….”

Tất cả cảm xúc chất chữa trong lòng, cuối cùngcô cũng nói ra được rồi. Hứa Minh Tâm ôm ghì lấy anh, không thể ngừng khóc được.

Cô Gia Huy ôm chặt cô, bàn tay to lớn xoa mái tóc của cô, vỗ về, an ủi cô.

“Anh biết em đang sợ hãi điều gì, anh sẽ không để em gặp phải nguy hiểm như vậy đâu, không bao giờ. Tin anh!”

Giọng anh trầm ấm, có chút khàn khàn, tuy vậy từng chữ anh nói đều vô cùng mạnh mẽ.

Những điều này anh không chỉ nói với cô, mà còn là nói với chính mình nữa.

Anh có thể hiểu thấu nỗi đau của Ngôn Dương, bởi lẽ anh cũng dành trọn trái tim để yêu một người, bằng lòng hi sinh vì người ấy, yêu bằng tất cả những gì anh có.

Nếu ngày ấy người nằm trên bàn mổ không phải Thẩm Thanh mà là Hứa Minh Tâm, anh sợ rằng lòng mình còn vụn vỡ hơn.

Lúc ấy thế giới của anh khác nào địa ngục Tu La nữa đâu

Anh vừa nhớ đến Thẩm Thanh cả người toàn là máu thì cũng khẽ rùng mình.

Đàn ông yêu trẻ con, thế nhưng họ còn yêu ngườiphụ nữ đã vì mình sinh đứa con kia hơn.

Anh tình nguyện không có con cả đời này, cùng cô trải qua thế giới hai người ấm áp, cũng không hề muốn cô nằm đó đôi tay buông thống lạnh lẽo trên giường phẫu thuật, cả người dưới toàn là máu, rồi dần dần chẳng còn thở nữa.

“Cố Gia Huy… em thật sự không tưởng tượng nổi sau khi mẹ nuôi đi rồi, bố nuôi và Ngôn Hải sẽ sống thế nào nữa. Bỗng dưng thiếu đi một người ấy, em đã thấy bầu trời như sụp đổ, đối với họ hẳn là càng giống như trời tàn đất diệt. Em chỉ muốn tất cả mọi người đều được bình yên, không muốn ai phải đi mất cả. Cố Gia Huy, anh đồng ý với em được không? Đừng bao giờ dính vào những chuyện nguy hiểm, đừng để cho em phải sống cuộc đời như trời long đất lở anh nhé.”

“Được, chuyện gì cũng nghe theo em hết ”

Giọng Cố Gia Huy nghẹn ngào đáp lời.

Chuyện của Ngôn Dương và Thẩm Thanh giống như một hồi chuông cảnh báo vang lên trong họ.

Hai người họ đều sợ chuyện ngoài ý muốn như thế, đau khổ biết bao. Anh dịu dàng vuốt tóc có giọng nói dịu dàng “Thoải mái lên nào, chút nữa mình còn qua nhà họ Ngân đó. Mình chỉ giúp được một lúc mộtnhát, chứ không thể giúp họ cả đời được. Nhà họ Quý đã phong tỏa máy tên khủng bố của bên truyền hình rồi. Hôm nay phải qua xem tình hình phía nhà họ Ngôn nữa, đến đó chào hỏi một chút.”

“Vâng ạ.”

Hai người sáng sớm đã đến, đến nơi chưa được bao lâu người nhà họ Quý đã đến rồi.

Người đến lần này là hai anh em Quý Mặc Nhiên,

Quý Thiên Kim.

Việc đầu tiên họ làm là vào thắp ba nén nhang.

Lần này đến cũng chỉ là hình thức mà thôi, nhân tiên thắp nén nhang cho Thẩm Thanh.

Quý Thiên Kim nhìn Hứa Minh Tâm, xót xã nói: “Minh Tâm, cháu gầy đi rồi.”


Chương 1586

“Dì.”

Minh Tâm nghẹn ngào gọi bà ta. Quý Thiên Kim thương đứa cháu này còn không hết, bà ta ôm cô vào làng.

Quý Thiên Kim biết lúc đó cô cũng có mặt ở hiện trường vì chuyện này có liên quan đến có nên mới thật sự hành động, thậm chí bà là còn viết mail gửi cho Lance.

Máy gã dưới trường anh ta làm hại đến người củabà ta, món nợ này không dễ trả đâu.

Đừng tưởng rằng hai thành phố cách xa nhau thì bà ta không làm gì được.

Nhà họ Quý bạn bè môn sinh đồng liệu ở khắp nơi trên thế giới, làm to ở chính phủ hay là nguyên thủ quốc gia đều có, mạng lưới giao thiệp rất lớn.

Chưa kể anh trai của Quý Cảnh An còn làm trong đại sứ quán ở London.

Muốn cho Lance thấy chút màu mè thì vẫn rất đơn giản.

Dù gì Lance và Josh còn đang đấu đá nhau kinh khủng, đến giờ vẫn bất phân thắng bại. Nếu như trêu chọc người ngoài quá nhiều, sợ rằng đó cũng là tự rước họa vào thân.

Đã vậy, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn rồi, Lance cũng chẳng muốn thêm bạn cho Josh đầu.

Hai người tản bộ trong vườn hoa, Quý Thiên Kim an ủi cô một chút, người chết rồi cũng không thể sống lại được, đâu ai ngờ được bị kịch như vậy lại xảy ra.

“Lần này dì đến không phải chỉ là đi cùng với câu của cháu, đến là để thăm cháu đầy. Dù sở Ngân Minh phúc với sự thịt bắp thế khi sử không bỏ qua cho Kettering dầu, có khi còn đánh một trận. Nếu Cố Gia Huy có thể không dây dưa gởi đến nhà họNgôn nữa thì tốt nhất phải cho sạch sẽ đi.”

“Lực lượng bên Ngôn Dương mà đối đầu với Kettering thì có khác nào lấy trứng chọi đá “Không có biện pháp nào khác a?”

“Có chứ. Nếu như Ngôn Dương buông bỏ hết hận thủ, giết Ngôn Minh Hi đầu xuôi đuôi lọt, đừng dính đến Kettering nữa, thế là vạn sự đại cát rồi.”

“Nhưng mà, cháu cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra hay sao?”

Quý Thiên Kim nhưởng mắt hỏi.

Hứa Minh Tâm nghe xong thì ngập ngừng một lúc.

Căn bản Ngôn Hải sẽ không trở thành trở ngại với Ngôn Dương, vì người mà Ngôn Dương yêu nhất là Thầm Thanh, tình cảm của ông ấy dành cho Ngôn Hải chính là yêu ai yêu cả đường đi lối vé.

Giờ Thẩm Thanh đã mất rồi, chỉ sợ Ngân Minh Phúc sẽ ra tay đánh một trận.

Còn về phần Ngôn Hải… e là anh ta chẳng còn tâm trạng gì mà nghĩ nhiều nữa, “Dì là nhất là cháu đấy, nên cháu cũng phải hiểu sao đi lại phản đối cháu với Cố Gia Huy chưa? Bao bệnh lắm, nhà họ Quý không bảo vệ châu được chutoàn”

“Cháu không nỡ rời xa anh ấy”

“Cháu chỉ cần có một ý niệm muốn rời khỏi thi đã nên chuyện rồi, hết lần này đến lần khác cháu cứng đầu… đâm đầu vào chỗ chết như mẹ cháu!” Quý Thiên kim thở dài nói, bất lực vô cùng.

Bà ta chỉ có thể nói đến đó, chứ không thể lựa chọn thay Hứa Minh Tâm những chuyện trong đời cô.

Đây là tình yêu, là tìm lấy một người bầu bạn cả đời, chứ không phải ra chợ mua rau bán cá.

Bà ta xoa đầu Hứa Minh Tâm, bảo rằng: “Lúc nào có thời gian thì về thăm nhà một chút, các anh, các cầu của cháu bình thường không hay ở nhà, nhưng di lúc nào cũng có mặt. Dù gì ở nhà thì cũng phải có người trông. Dì đã trông nhà nhiều năm thế rồi, cũng cần có người bầu bạn chứ.”

“Dì ơi, cháu biết rồi, lâu nay cháu vẫn không về nhà họ Quý, cháu xin lỗi…


Chương 1587

“Dù gì cháu cũng là gái đã có chồng rồi, nếu cháu muốn quay về thì Cố Gia Huy cũng sẽ không đồng ý đâu. Thỉnh thoảng đến thăm dì là được rồi.

Hứa Minh Tâm gật đầu lia lịa.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện thi không ngờ có một bóng người lảo đảo chạy đến nắm lấy bàn tay của Quý Thiên Kim rồi đứng chắn trước mặt của bà ta.

“Minh Lan, bà là Minh Lan phải không?”

Quý Thiên Kim nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc lôi thôi lếch thếch thì cau có mặt mày rồi tức giận hất tay của ông ta ra: “Đồ bã rượu này, ông là ai chu?”

“Tôi… tôi là Tần Nhâm Thành đây, bà không nhớ tôi sao?”

“Thật là xin lỗi, tôi không biết người này là ai hết Quý Thiên Kim liếc nhìn qua ông ta rồi ráng kiềm chế nỗi xúc động trong lòng lại, bởi vì bà ta không ngờ lại gặp ông ta ngày cho này.Đáng lẽ Quỷ Thiên Kim phải dự đoán được điều này mới phải nhưng chỉ vì một chút sơ suất do một lòng muốn đến thăm Hứa Minh Tâm nên đã quên mất sự tồn tại của người đàn ông này.

“Tôi không phải là Minh Lan, ông nhận nhằm người rồi.”

“Không… chính là bà mà. Tôi không nhận nhằm đâu, bà chính là Minh Lan, là Minh Lan của tôi…”

Nói rồi người đàn ông kích động ôm chầm lấy Quý Thiên Kim.

Quý Thiên Kim cũng tỏ rõ thái độ của bà ta, lập tức nhằm ngay chỗ hiểm của ông ta mà đã một củ như trời giáng tưởng chừng như muốn tuyệt từ tuyệt tôn luôn.

Ông ta đau điếng người đến mức mồ hôi chảy ròng ròng và thấy rõ gân xanh trên thái dương đập thình thịch. Ông ta vội vàng đưa tay ôm lấy bộ hạ rồi có người lại tỏ vẻ đau đớn.

“Á, bà thật là ác độc mà.” Ảnh Hoa Bì vừa nhăn nhỏ mặt mày vừa kêu lên đầy đau khổ, “Lần sau ông còn dám đụng đến tôi thì tôi sẽ lập tức thiến ông ngay”

Chữ “thiến được bà ta gần giống nhân mạnh nổivới vẻ đẩy vẻ uy hiếp.

Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì cực kỳ sửng sốt.

Thật không ngờ người dì dịu dàng tao nhã của cô lại thốt ra những lời như vậy sao?

Ảnh Họa Bì là một người đàn ông mà nghe nói vậy thì giận đến mức run lẩy bẩy.

Hứa Minh Tâm và người đàn ông kia đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Quý Thiên Kim, còn Quý Thiên Kim lại khoanh tay trước ngực mà ung dung rời khỏi đó.

Sau một lúc đỡ đau hơn thì Ảnh Hoa Bì mới vội vàng chụp lấy cánh tay của Hứa Minh Tâm mà hỏi dồn dập như cảnh sát hỏi cung tội phạm vậy: “Bà ấy… bà ấy là cái gì của cô?”

“Bà ấy là dì của tôi, bà ấy tên là Quý Thiên Kim chứ không phải Bạch Minh Lan đầu. Ông đã nhận nhầm người rồi.”

“Vậy mẹ của cô có quan hệ như thế nào với bà áy?”

“Thi là hai chị em ruột chứ còn gì nữa. Mẹ của tôi là chị gái, còn bà ấy là em gái.

Người đàn ông nghe nói như vậy thì võ mạnh vào dầu như đã được xóa tan moi nghi ngờ.

“Đúng rồi, đúng là như vậy rồi. Minh Lan. Bà đi từtừ thôi, đợi tôi với. Tôi chính là Tần Nhâm Thành đây, tôi không tháo mặt na ra nên bà mới không nhận ra tôi là ai có đúng không? Bà hãy nhìn xem tôi là ai đây này?”

Ảnh Họa Bì liền khập khiễng đuổi theo Quý Thiên Kim.

Hứa Minh Tâm nhìn thấy chuyện này mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi Quý Mặc Nhiên hoàn thành xong các nghi thức cúng tế Thẩm Thanh thì đang chuẩn bị rời khỏi đó.

Xe đã nổ máy thì không ngờ lại có một người chạy tới đập cửa xe.


Chương 1588

Quý Mặc Nhiên ngồi ở ghế sau quay qua nhìn Quý Thiên Kim đang ngồi bên cạnh rồi nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Chắc là một tên điên nào đó.”

Thiên Kim, bà mở cửa đi. Tôi là Tần Nhâm Thành đây, bà còn nhớ tôi không? Chúng ta chúng ta đêm đó chúng ta đã cùng nhau ở trên cầu vượt… Bà còn nhớ không?”

“Lái xe, lái xe tới cho tôi. Nếu đâm chết ông ta thì lỗi sẽ chịu trách nhiệm Quý Thiên Kim vừa nghe loáng thoảng thấy những lời nói đó thì cau mày, trênkhuôn mặt xinh đẹp đó ánh lên vẻ lạnh lùng đến ghê người.

Lái xe cảm nhận được sự tức giận của Quý Thiên Kim nên run rẩy nhấn chân ga mà lao xe tới phía trước.

Ảnh Họa Bì không ngờ Quý Thiên Kim lại tàn nhẫn đến như vậy, bà ta nhìn như thế mà lại dám lao xe về phía ông ta.

Ông ta thấy chiếc xe lao vút đến thì sợ hãi nhảy sang một bên né tránh.

Chiếc xe được đà lao vút đi, Ảnh Họa Bì sốt ruột không hiểu được rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà bà ta lại bỏ đi không một lời từ biệt như vậy.

Ảnh Hoa Bi vội vã đuổi theo chiếc xe, cho dù chết thì ông ta cũng muốn biết rõ sự thật trước khi chết.

Ảnh Họa Bì đi về nhà họ Quý ở phía tây ngoại ô thì bị chặn lại ở cửa.

Ông ta định gõ cửa thì bốn người đàn ông cao to vạm vỡ lao ra, trong tay họ cầm dùi cui điện với vẻ mặt doa dam.

“Tôi có quen biết với Quý Thiên Kim, tôi chính là người đàn ông của bà ấy. Tôi muốn gặp bà ấy

Máy năm nay có chủ của nhà chúng tôi vẫn còn độc thân, chưa từng kết hôn với ai cả. Ông nói như thểchính là bôi nhọ danh dự của cô chủ nhà chúng tôi rồi. Đánh cho tôi, cô chủ Thiên Kim nói cử đánh thoải mái. Nếu ông ta chết thì cô chủ sẽ chịu trách nhiệm.”

Dứt lời, bốn người họ liền xông lên.

Tuy rằng Ảnh Họa Bì có võ công cao cường, ông ta ra đòn và tránh đòn cũng rất nhanh nhưng dù gì ông ta cũng đã có tuổi và một mình thì khó lòng đấu lại bốn người nên cũng bị đánh trúng vài gậy. Dùi cui điện đập trúng khiến ông ta bị điện giật nhảy tầng tâng lên.

“Minh Lan… Quý Thiên Kim, rốt cuộc tại sao bà lại trở nên như vậy? Tại sao năm đó bà lại bỏ đi không một lời từ biệt, tại sao bà không giải thích cho tôi để tôi biết rõ chứ Quý Thiên Kim, bà ra đây cho tôi. Có gì bà cứ nói thẳng với tôi đây này, tại sao cứ cất giấu ở trong lòng làm chi chứ? Có phải bà đã quên buổi đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì rồi không? Lúc đó bà chi là một cô nhóc lang thang được tôi nuôi ăn nuôi uống, vậy mà bây giờ lại đá tôi một cách không thương tiếc như vậy à? Quý Thiên Kim, bà ra đây cho tôi.”

Ảnh Họa Bì tức giận cứ lải nhải gào thét một mình ở bên ngoài cổng, mấy năm nay ông ta cứ suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được tại sao lại như vậy. Vốn dĩ ông ta chỉ là một người tầm thường suốt ngày ăn xong thì đi tán gái lung tung ăn uống ham chơi vô đó Nhưng khi Quý Thiên Kim xuất hiện cử nàng nặc đitheo ông ta rồi dần dần khiến ông ta thay đổi cách sống.

Vào lúc ông ta định ngỏ lời cầu hôn với Quý Thiên Kim thì đột nhiên bà ta lại mất tích, ông ta đã dùng mọi cách để tìm kiếm bà ta nhưng kết quả đều vô vọng. Quý Thiên Kim đã mất tích không để lại một chút dấu vết nào, thậm chí ông ta còn cho rằng vốn dĩ người này không hề tồn tại mà tất cả mọi chuyện liên quan đến bà ta đều do một mình ông ta tự tưởng tượng mà thôi.

Ông ta cứ ôm mối tương tư ấy mà tự trói buộc bản thân cho đến tận bây giờ. Ông ta không cam tâm, ông ta muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bà ta lại đối xử với ông ta như thế.

Là chính bà ta chủ động trêu chọc ông ta trước, vậy vì lẽ gì mà lại biến mất khỏi cuộc đời ông ta không để lại một lời nhắn nhủ vậy chứ?


Chương 1589

Ảnh Họa Bì đứng bên ngoài cổng cứ cố chấp không chịu từ bỏ, cuối cùng ngã sấp xuống trên mặt đất thở hồng hộc. Cà tinh thần và thể xác của ông ta đều rã rời, toàn thân ông ta run lên không thể cử động nói.

Đúng lúc đó ông ta nhìn thấy cánh cổng mở ra, mặc dù ông ta rất muốn đứng lên nhưng lại không còn chút sức lực nào nữa. Quý Thiên Kim bước ra đi đếntrước mặt ông ta rồi đứng từ trên cao nhìn xuống như một bà hoàng đang nhìn một kẻ dân thường bị phạm tôi vậy.

“Bà… Rốt cuộc bà cũng ra ngoài rồi. Tôi biết ngay mà, có phải là bà không nỡ nhìn thấy tôi như vậy không?” Ảnh Họa Bì nở một nụ cười, có vẻ như rất vui sướng và hạnh phúc,

Thật ra điều mà ông ta muốn nhất không phải là một lời giải thích rõ ràng mà điều ông ta muốn nhất chính là nhìn thấy người phụ nữ này mà thôi.

Lúc nãy ông ta nói nhiều như thế nhưng khi vừa nhìn thấy Quý Thiên Kim thì ông ta đã biết được rằng cho dù đáp án có là gì thì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là bà ta chịu ra mặt nhìn ông là được rôi.

Nhưng trái ngược lại niềm vui sướng hạnh phúc của ông ta thì Quý Thiên Kim lại tỏ vẻ lạnh lùng thân nhiên hơn rất nhiều.

Đột nhiên Quý Thiên Kim nhắc chân lên rồi bà ta không hề do dự mà giảm đôi giày cao gót lên ngực của ông ta rồi dùng sức mà chà mạnh lên đó. Vừa giảm bà ta vừa gán giọng nói: “Không phải tôi không nó mà nguyên tắc của nhà họ Quỷ không cho phép ta tay giết người. Ông cử cho tôi thời gian, nhất định tôi sẽ tìm rađược chứng cứ phạm tội của ông sau đó bắt ông ngồi từ mọt gông. Có như vậy thì mới có thể làm thỏa mối hận trong lòng của tôi đối với ông

Ảnh Hoa Bì ôm lấy cổ chân của Quý Thiên Kim khiến bà ta khẽ nhíu mày muốn rút chân ra, thế nhưng ông ta nắm rất chặt khiến bà ta không thể nào rút ra được.

“Tại sao bà lại hận tôi như vậy chứ? Năm đó rất cuộc đã xảy ra chuyện gì và tại sao bà lại bỏ tôi mà di?”

“Ông đừng có mà giả bộ ngu ngốc nữa, lúc đó tôi chỉ là vui đùa với ông mà thôi. Tại sao ông lại cứ như thời niên thiếu, nhớ mãi không quên chuyện đó chứ?”

“Nhưng đó là lần đầu tiên của bà mà “Vậy thì có sao chứ? Chẳng qua tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông xa lạ có thể ngủ cùng tôi mà thôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ ông là một người ăn chơi trác táng nên sẽ không cần phải chịu trách nhiệm với tôi làm gì. mọi chuyện xong xuôi rồi thì sẽ quên tôi thôi. Thật không ngờ ông cũng lại là một tên phiền phức như vậy chứ, nếu sớm biết như vậy thì tôi đã tìm người đàn ông khác rồi

Quý Thiên Kim nói bằng một giang và tình tàn khác như thể tất cả mọi chuyện chiến và không có mộtchút giá trị gì với bà ta cà. Ảnh Họa Bì không hiểu được, gắng gương bò dậy đứng lên đối diện với Quý Thiên Kim.

“Ông nói lại lần nữa!”

“Sớm biết vậy, tôi đã đổi một người khác rồi!”

Ảnh Họa Bì nghe thể thì nhíu chặt hàng lông mày, sau đó ông ta trực tiếp chặn Quý Thiên Kim lại, bế lên nhét vào trong xe.

“Ông làm gì thế? Bắt cóc giữa ban ngày ban mặt đấy à?”

Mặc kệ bà ta có la lối cỡ nào, Ảnh Họa Bì cũng không để ý, ông ta lái xe đi thắng.

Bảo vệ đứng ngoài cửa thấy vậy thì trợn mắt hả miệng.

“Thưa ông… cô chủ, cô chủ bị người ta khiêng đi rồi, có cần đuổi theo không ạ?”

“Đuổi theo làm gì? Vợ chồng son cãi nhau mà thôi. Tuy tôi không thích người em rể này nhưng ông ta thương nhớ em gái tôi nhiều năm như vậy, cam nguyên vì nó mà không lập gia đình, tất nhiên tôi phải thànhtoàn cho hai người họ rồi!”

“Anh cả, mấy lời này của anh nghe hơi bị điều đấy. Rõ ràng anh đang hy vọng sẽ có người thu phục được em gái để anh có cơ hội thở dốc, đúng chứ?”

“Hẩy, nếu không có người thu phục em ấy, tay em ấy sẽ vươn tới quyết định của ban lãnh đạo cấp cao mất. Chỉ số IQ của em ấy cao như vậy khiến tim anh mệt chết đi được!”

Bình Luận (0)
Comment