Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1763

Chương 1763

Vị linh mục nói: “Cô dâu xinh đẹp và chú rể đẹp trai của tôi ơi, hai người có thể nghe tôi đọc tuyên thệ được không?”

“Được, nhưng để tôi ôm vợ như vậy đi, khi nào trao nhẫn xong thì mới thả xuống”

“Này, anh hai à, anh có cần gấp vậy không! Vợ là của anh, cô ấy cũng không chạy được!”

“Đúng đó, đúng đó, tống giám đốc Gia Huy nóng vội quá, phải không?”

“Anh thử đợi vợ hai năm xem có không vội được không?”

Cố Gia Huy cáu kỉnh nói, hận không thể giờ giờ khắc khắc ôm chặt cô cả đời.

Vừa dứt lời, cả hội trường vang lên tiếng cười, không khí đám cưới bỗng trở nên sống động Mọi người ở đây đều thấy răng Cố Gia Huy rất yêu người vợ bé nhỏ này, còn yêu đến tận xương tủy.

Vị linh mục mở Kinh thánh, sau đó bắt đầu đọc lời tuyên thệ.

“Cô Minh Tâm, cô có đồng ý làm vợ của anh Gia Huy không. Dù nghèo đói hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, luôn yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, không bao giờ rời bỏ cho đến hơi thở cuối cùng?”

“Tôi đồng ý!”

Hứa Minh Tâm trả lời nhanh chóng mà không chút do dự.

“Vậy còn anh Gia Huy, anh có đồng ý làm chồng của cô không. Dù cô Minh Tâm có nghèo đói hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, luôn yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, không bao giờ rời bỏ cho đến hơi thở cuối cùng?”

Linh mục nhìn Cố Gia Huy Vào thời điểm đó, sắc mặt của Cố Thành.

Trung hơi tái, hầu kết anh khẽ động. Anh đột nhiên ho hai lần, dù không lớn tiếng, nhưng trong nhà thờ nơi đang yên lặng nghe lời tuyên thệ lúc này, có vẻ hơi đột ngột.

“Anh có sao không, mau thả em xuống đi”

Hứa Minh Tâm đột nhiên trở nên căng thẳng.

Cố Gia Huy đặt cô xuống, cô ngay lập tức võ nhẹ vào lưng anh.

Không biết vì sao, hình như vừa rồi anh có vẻ hơi đau đớn.

Nhưng… chỉ là thoáng qua, cô thậm chí còn cho rằng mình bị hoa mắt. Anh mỉm cười, mím môi, vẫy tay ra hiệu rằng anh không sao.

Sau đó, lời nói hùng hồn vang lên: “Anh đồng ý”

Khi Hứa Minh Tâm nghe thấy ba từ này, cô thở dài nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì hai người cũng đi đến bước cuối cùng này, vừa rồi cô có chút lo lắng, sợ Cố Gia Huy sẽ nói không.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sao có thể, hai người rõ ràng đã yêu nhau rất lâu. Tiếp theo, khán giả reo hò.

“Hôn đi, hôn đi!”

Cố Yên dẫn đầu làm ầm ï, náo động không yên.

“Đúng đó, nhanh lên, hôn một cái đi.”

Kỷ Hồng Thanh cũng rất vui.

Nhưng cô vẫn không thể thả lỏng cảnh giác từ đầu đến cuối, vì sợ những trường hợp ngoài ý muốn.

Cô thậm chí còn yêu cầu Kỷ Thiên Minh canh giữ bên ngoài nhà thờ để tránh có người tới náo loạn.

Bình Luận (0)
Comment