Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 179

Chương 179

Trái tim của Hứa Minh Tâm quá trong sáng, nếu như bị tổn thương thì sẽ rất đau.

Cho dù sau này sẽ ổn hơn nhưng vết sẹo sẽ luôn còn mãi.

Trưởng thành là một chuyện tốt, nhưng không phải ai cũng chịu được cái giá phải trả cho việc trưởng thành.

Rất nhanh sau đó xe dừng lại dưới chân núi Hòa Thiên.

Các cô đi vào khu dân cư đặc sắc.

Phòng ốc rất sạch sẽ, lại còn có một mùi thơm đặc trưng của gỗ và thiên nhiên.

Hứa Minh Tâm và Bạch Thư Hân ở chung một phòng, sau khi chỉnh đốn nghỉ ngơi một chút thì hai người đi ăn cơm. Đã chạng vạng tối, ăn xong là có thể đi tắm suối nước nóng, xóa đi những mệt mỏi vì ngồi xe cả buổi.

Sau khi ăn xong thì Hứa Minh Tâm và Bạch Thư Hân đi vào suối nước nóng. Bên trong nóng hôi hổi, mỗi cái ao đều là hình dáng tự nhiên, ở giữa là vách ngăn bằng đá, phía trên còn có tấm che.

Chủ quán trọ đã chuẩn bị áo choàng tắm, sau khi hai cô thay xong thì trực tiếp nhảy xuống ao.

Quán trọ còn chuẩn bị rượu trái cây, chỉ có một chút mùi rượu, đa phần là vị ngọt của hoa quả. Hứa Minh Tâm không kiềm chế được mà uống hơi nhiều.

Con gái mà ở chung một chỗ thì sao tránh khỏi tám chuyện. Mấy cô gái trong bộ tài vụ đã bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Mẹ ơi, đó chính là sếp lớn ư? Đẹp trai hơn trên tivi nhiều, lúc sáng ngồi trên hàng đầu của xe buýt, đẹp trai tới nhức cả trứng.”

“Nếu có thể gả cho anh ấy thì tốt biết mấy. Cô nhìn đi, chủ tịch vừa đẹp trai lại giàu có, người có thể xứng với anh ấy chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Các cô chiêu ở Đà Nẵng cũng khó ít, chắc chắn chủ tịch có thể chọn được một người mình yêu. Các cô cũng không cần tham gia náo nhiệt làm gì.”

“Cũng chưa chắc, lỡ đâu chủ tịch thích cô bé lọ lem thì sao?”

Mấy cô gái bắt đầu đùa giỡn ầm ĩ cả lên.

Hứa Minh Tâm im lặng núp ở một bên, cô nhìn mình một chút rồi thở dài.

Mẹ ơi tức quá.

Vì sao đàn ông đều không thích kiểu như mình chứ?

Bạch Thư Hân đi qua rồi nói: “Đừng nhìn nữa, có nhìn cũng không to thêm được đâu.”

“Vì sao đàn ông không thích kiểu con gái như tớ chứ?”

“Có lẽ là sợ… cậu không đủ dinh dưỡng, ảnh hưởng tới đời con cháu.” Bạch Thư Hân suy nghĩ một chút rồi nói.

“Vậy có phải là tớ toi đời rồi không?”

“Cậu còn nhỏ, còn có cơ hội.” Bạch Thư Hân nói thế khiến cho Hứa Minh Tâm cảm thấy được an ủi rất nhiều.

Có cơ hội là được rồi, xem ra phải uống nhiều canh đu đủ hơn nữa, không thể ngừng được.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng mọi người cũng rời đi. Bạch Thư Hân cũng không chịu được mà về trước.

Chỉ có Hứa Minh Tâm còn nằm bò ở trong đó một cách thoải mái, thoải mái đến nỗi cô không nỡ động đậy.

Hứa Minh Tâm có uống một chút rượu, cả người cô đều đang tỏa nhiệt, cảm thấy từng lỗ chân lông của mình như đang nở ra.

Bình Luận (0)
Comment