Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1950

Chương 1950

Chưa đi được bao lâu thì đột nhiên tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng vang lên trên đỉnh đầu.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng hiểu rõ.

Đúng lúc anh ta đang đợi người phía trên trực thăng thả dây xuống thì một đội người ngựa đi tới.

Cố Gia Huy tìm người ở cung điện, khắp nơi đều bị kiểm soát nghiêm ngặt, nhất định phải thông qua sự cho phép của Charles.

Bởi vì Lueia âm thầm ra tay ngăn cản nên cũng khiến mọi chuyện bị trì hoãn không ít.

Cố Gia Huy bị làm khó rất lâu mới ra khỏi cung điện được, sau đó anh đi tìm kiếm một mạch.

Dọc đường đi anh gặp không ít quân cận vệ đi tuần tra, lại bị trì hoãn thêm.

Hơn nữa anh còn phát hiện một nhóm người khác cũng đang tìm kiếm, chắc hẳn là người phía Phó Minh Tước.

Còn đi tìm cùng hướng với anh, chứng tỏ hai người họ đang ở cùng nhau.

Biết được tin tức này thì anh an tâm hơn rất nhiều.

Dù giữa anh và Phó Minh Tước có quan hệ gì hay không thì từ trước tới nay anh ta vẫn luôn tốt với Hứa Minh Tâm.

Anh nhảy vào rừng rậm, dấu vết cuối cùng đã bị trận mưa xóa mất, anh vất vả lắm mới tìm được tới nơi.

Giây phút anh thấy Phó Minh Tước ôm.

Hứa Minh Tâm, tim anh nảy lên một cái, anh bước đến, cẩn thận ôm cô đang ướt nhẹp vào trong lòng.

Phó Minh Tước không ngăn cản anh, cười nói: “Đã lâu không gặp”

“Sao cô ấy lại thành thế này?”

“Cô ấy chăm sóc tôi cả một buổi tối, chúng tôi tình cảm mặn nồng, triền miên không dừng..”

“Phó Minh Tước, anh câm miệng lại cho tôi!” Cố Gia Huy nổi giận, híp mắt lại, lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu như anh dám nói bậy về vợ tôi như thế nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Không khách sáo? Bây giờ anh làm gì được tôi? Dựa vào J&C để đấu với tôi sao?”

Phó Minh Tước không cho là đúng, cười cợt “Tôi không nói bậy, cô ấy quả thực chăm sóc tôi cả đêm, chúng tôi miệng chạm miệng, làm mấy chuyện không thể miêu tả… Nếu như anh muốn biết thì tự mình hỏi cô ấy đi”

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, là đội quân cận vệ.

Phó Minh Tước không sợ gì hết, anh ta nắm lấy sợi dây thừng đi mất “Chúng ta vẫn sẽ gặp lại, lần sau nhất định sẽ có người phải đổ máu”

Giọng nói lạnh lùng u ám của anh ta vang lên, chẳng mấy chốc không còn thấy bóng người nữa.

Quân cận vệ chạy tới, hỏi: “Bọn trộm đâu?”

“Trên trời”

Cố Gia Huy không muốn phí lời, ôm Hứa Minh Tâm nhanh chân rời đi.

Về tới biệt thự, anh mời bác sĩ tới ngay lập tức May mà không bị gì nặng, cô chỉ bị cảm lạnh mà thôi.

Hứa Minh Tâm nửa tỉnh nửa mê, mãi đến giữa trưa mới dậy, cô bị đói mà tỉnh.

Cô mở mắt ra, nhìn trần nhà quen thuộc, còn nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Cô về rồi sao? Cô gọi một tiếng theo bản năng: “Cậu ba Trung?”

Bình Luận (0)
Comment