Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1952

Chương 1952

Nếu như cô không thấy bác sĩ băng bó cầm máu mà mang hòm thuốc tới, thì có khi Phó Minh Tước đã chết vì mất máu quá nhiều rồi Phó Minh Tước không biết săn, lọc nước bẩn, nhóm lửa các kiểu thì có khi bọn họ.

không sống qua tối hôm qua.

“Chuyện đó… tôi có thể theo anh học xử lý vết thương đơn giản không?”

Hứa Minh Tâm mở miệng hỏi.

Vị bác sĩ vừa mừng vừa lo, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Cố Gia Huy.

“Sao đột nhiên em lại muốn học cái này?”

“Phó Minh Tước trúng đạn, lúc chạy trốn vết thương rách ra, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện. Em… em giúp anh ta khâu lại, khiến anh ta phải chịu đau rất nhiều lần. Sau đó còn phát sốt, cả người đều là mồ hôi, còn gào lên đòi uống nước, em còn phải cho anh ta uống…”

Hứa Minh Tâm không để ý nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp.

“Em muốn học thì cũng không phải chuyện gì xấu, anh cũng đã xếp lịch tập luyện thường ngày cho em rồi. Anh xuống trước đi, chỗ này giao cho tôi”

Anh đuổi bác sĩ ra ngoài.

Bác sĩ nhanh chân chuồn đi, chỉ sợ mình sẽ bị bản đầy máu lên người mất.

“Anh muốn cho em tập cái gì?”

“Trước tiên không đề cập đến chuyện này, em nói rõ cho anh biết em cho anh ta uống nước kiểu gì. Chắc em không có thìa, muỗng gì, anh rất tò mò đó”

Cố Gia Huy nói nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, ngữ điệu không nhanh không chậm.

Cô giống như tự tìm đường chết, nói chuyện không nên nói ra rồi.

Cô hơi chu mỏ lên, muốn giải thích nhưng không biết nói gì “Không nhớ sao? Hay đế anh nói giúp em?

Môi chạm môi sao?”

Giọng anh càng ngày càng lạnh lùng.

Hứa Minh Tâm lập tức vén chăn lên, quỳ gối xuống giường.

Nói đúng hơn là đặt mông dưới gót chân.

Cô cúi đầu xuống, đáng thương nhìn anh, nắm lấy hai tai, ôm đầu nhận sai: “Chuyện này.

không thể trách em được, lúc ấy em không thể không làm vậy, không phải… nếu như anh ta xảy ra chuyện bất trắc gì, em sẽ hối hận cả đời mất” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Anh ta cũng không phải hạng người tốt lành gì, em hối hận gì chứ?”

“Em biết Phó Minh Tước là xã hội đen, trên tay anh ta dính đầy máu tươi, là đối thủ của anh. Nhưng… bình tĩnh ngẫm nghĩ lại thì anh ta chưa từng làm hại em, mà em cũng nhận được sự chăm sóc của anh ta. Lần này, dù trợ giúp lẫn nhau, từng cứu đối phương, nhưng anh ta không hề bỏ đứa con ghẻ là em giữa đường, anh ta không làm vậy…

“Anh †a không bỏ em, em cũng không thể bỏ mặc anh ta. Em có khả năng cứu anh ta, nhưng chỉ vì cái thứ đạo đức chó má nam nữ thụ thụ bất thân mà em không làm gì cả khiến anh ta xảy ra chuyện gì… em sẽ cần rứt lương tâm, em sẽ trở thành người xấu! Vì vậy..”

Cô hoảng loạn giải thích, nói năng lộn xộn, vô cùng lo lắng Lời còn chưa nói hết Cố Gia Huy đã không nghe nổi nữa.

Bình Luận (0)
Comment