Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2097

Chương 2097

Ôn Mạc Ngôn hung hăng trừng lớn mắt, đôi mắt phượng đen như đã đảo qua mực đậm, màu sắc ở bên trong cuồn cuộn khiến cô nhìn không thể hiểu được.

“Ôn Mạc Ngôn, là anh ra tay trước. Tôi và anh đều là chuyện của trước kia, bây giờ anh đều đã có vợ có con rồi, anh và tôi còn vướng bận cái gì?”

“Bạch Thư Hân, khoản nợ cô nợ tôi, tôi vẫn chưa lấy lại được. Cô bỏ trốn một năm, tôi tìm một năm, cô trốn mười năm, tôi tìm mười năm”

“Rốt cuộc là tôi đã nợ anh cái gì?”

“Tình!” Anh thốt ra một chữ một cách nặng nề: ‘Cô đã khiến trái tim tôi vỡ nát, tôi cũng phải dùng dao đâm lên người cô. Tôi không được sống dễ chịu thì cô cũng đừng hòng được thoải mái. Ngay cả khi tôi đã kết hôn rồi thì tôi vẫn phải hành hạ cô”

“Anh…”

Cô tức giận cảm thấy Ôn Mạc Ngôn đã điên rồi, càng lún càng sâu và trở thành dáng vẻ như bây giờ.

Cô không ngừng giấy giụa, cố gắng đẩy ngọn núi lớn khỏi cơ thể của mình.

Bàn tay của anh vẫn quyến luyến mà không kiêng nể gì.

Nhưng đột nhiên dừng lại.

Ôn Mạc Ngôn cau mày, anh nhìn thấy vết sẹo ở bụng dưới của cô. Vết thương có lẽ vẫn đang trong giai đoạn đang lành, để lộ ra màu thịt mới màu hồng đã mọc lên.

“Có chuyện gì với vết sẹo này?”

Bạch Thư Hân nghe vậy thì ngay lập tức căng thẳng, cô cũng không biết sức lực ở đâu ra lại có thể đẩy anh ra.

Cô cầm chăn quấn chặt lấy người: “Liên quan gì đến anh.

Ra ngoài, tôi phải thay quần áo”

“Được rồi, đợi cô xong rồi thì chúng ta từ từ nói chuyện”

Ôn Mạc Ngôn đứng dậy và cất bước đi ra khỏi phòng, trước khi rời đi vẫn bình tĩnh nói: “Dáng người thật sự rất xấu, cũng không biết là ai có thể thích được”

“Cái chết tiệt gì vậy”

Tính khí hung bạo của Bạch Thư Hân gần như không thể nhịn được.

Cô có vóc dáng tuyệt đẹp, đường bụng phẳng, đôi chân dài mà anh vẫn mở to mắt nhìn và nói dối.

Ai thích sao? Chính bản thân anh mắt mù nên thích.

Bạch Thư Hân tức giận trực tiếp đập cái gối qua nhưng anh đã đi xa rồi và đập vào tường.

Cô không biết rằng thời điểm mà Ôn Mạc Ngôn xoay người đi ra khỏi nhà thì khoé miệng anh nhếch lên để lộ ra một nụ cười hài lòng.

Anh… đang cười.

Cô vẫn còn sống, thật sự rất tốt.

Thực ra thì trong một năm nay anh đã tìm kiếm vô số nơi, anh cũng không oán trách gì, cũng không có chút căm hận gì, anh chỉ cần cô sống bình an là được rồi.

Còn sống là tốt rồi… Chỉ khi còn sống thì mới có kể cãi vã, mới có thể vướng bận, mới có thể tiếp tục yêu…

Cô thay quần áo rồi nhìn mình trong gương, tâm trạng hồi lâu không cách nào bình tĩnh được.

 

Bình Luận (0)
Comment