Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2130

Chương 2130

“Còn nữa… em và Thiệu Kính Đình… cũng chỉ là hàng xóm và bạn bè bình thường mà thôi, gặp nhau dưới lầu rồi cùng nhau đi lên, em cũng cần có bạn, không phải ai cũng đều là phụ nữ đúng không? Em và Cố Gia Huy cũng là bạn bè như vậy, đột nhiên anh lại chạy vào nhà người ta…

“Sao anh lại tức giận chứ? Hơn nữa em thậm chí còn không uống một chút bia lạnh nào, em rất ngoan… “

Bạch Thư Hân nói hơi lắp bắp, nói năng lộn xộn.

Không biết vì cái gì mà cô ấy lại muốn giải thích một chút.

Cô ấy cảm thấy mình như vừa bị bắt gian hụt, trong lòng rất không vui, nếu không giải thích rõ ràng thì trong lòng sẽ nổi lên một cục u nhỏ.

Vẻ mặt của Ôn Mạc Ngôn dịu đi rất nhiều khi nghe những lời này.

“Bạch Thư Hân, anh biết chúng ta sẽ không thể ở bên nhau, nhưng anh ta không phù hợp với em.”

“Hả? Nghĩa là sao?”

Có phù hợp hay không mà anh ta cũng biết được sao?

“Em sẽ gặp được một người thích hợp, ở bên cạnh anh ta, hoạn nạn có nhau, ngay cả khi… không còn được nhìn thấy anh nữa”

Giọng anh ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cô ấy nghe thấy một thứ gì đó không thật.

Rõ ràng hai người dựa vào nhau rất gần, nhưng cô ấy lại không nghe rõ.

Gặp được người phù hợp?

Ai sẽ phù hợp với mình hơn Ôn Mạc Ngôn chứ?

Chưa từng có ai bao dung mình như anh ta, trước mặt anh ta, cô ấy như một đứa trẻ hư hỏng, muốn làm gì cũng bắt buộc phải làm được, kiêu căng ngạo mạn làm bậy.

Cũng chưa từng có ai khiến cô ấy cam tâm tình nguyện ngậm bồ hòn làm ngọt, cô ấy không phải là người câm, nhưng cô ấy sẵn sàng chịu đựng đau khổ từ cả thế giới vì anh ta, sau đó mỉm cười nói rằng cô ấy không cảm thấy đau đớn, oán giận hay buồn bã…

Cô ấy sẵn sàng rơi xuống địa ngục vì anh ta, mong anh ta có một tương lai tươi sáng, con cháu đầy đàn.

Bạch Thư Hân không nói mà chỉ yên lặng ghé vào trên lưng Ôn Mạc Ngôn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ đanh thép kia.

“Bạch Thư Hân, nếu như anh chưa kết hôn sinh con thì anh có thể làm trái tim của em rung động và ở bên cạnh em hay không?”

Một lúc lâu sau, Ôn Mạc Ngôn phá vỡ sự im lặng.

“Sẽ không có nếu như… thời gian không thể quay ngược lại…

“Chỉ là giả thiết mà thôi, tại sao em lại nghiêm túc như vậy, nói cho anh biết đi, trái tim của em sẽ rung động rồi ở bên cạnh anh chứ?”

Ôn Mạc Ngôn có chút cố chấp, kiên trì muốn hỏi.

Bạch Thư Hân há hốc miệng, trong cổ họng như bị bông gòn mắc vào, vừa khô vừa đau khiến cô ấy khó mà phát ra tiếng.

Mãi một lúc lâu sau cô ấy mới vất vả tìm lại được tiếng nói của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment