Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2171

Chương 2171

Về phương diện nhân cách con người ngay cả khoa học cũng không lí giải được, y học hiện nay vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu trường hợp này. Dù sao thì người mắc phải loại bệnh này cũng hiếm.

“Bác sĩ, có thể xảy ra trường hợp nhân cách biến mất không?” Thiện Ngôn bình tĩnh hỏi.

“Chính xác mà nói thì tồn tại trường hợp này. Trong nhân cách phân ra nhân cách mạnh và nhân cách yếu, đương nhiên nhân cách mạnh sẽ làm chủ cơ thể, còn nhân cách quá yếu sẽ bị trấn áp, có thể sẽ vĩnh viễn ngủ say, một đời không bao giờ tỉnh lại”

“Còn có một trường hợp khác là chủ nhân cách tự nguyện buông bỏ quyền kiểm soát cơ thể, cam tâm ngủ say. Nói cách khác thì ý chí sống sót yếu ớt, kiểu người này sẽ thành người thực vật, khi đó nhân cách khác sẽ xuất hiện và nắm quyền kiểm soát cơ thể”

“Em nghe thấy rồi chứ? Ôn Mạc Ngôn chính là kiểu thứ hai, anh ta đã không muốn sống rồi, em hiểu chưa? Nhưng anh ta không muốn ruồng bỏ nhà họ Ôn, cũng không muốn buông tay em nên anh ta chỉ có biện pháp này. Hơn nữa anh ta không chỉ có biện pháp này mà anh ta còn có cách khác, chẳng phải rất lâu trước kia anh ta đã nói với em rồi sao?”

Nghe xong những lời này, trái tim Bạch Thư Hân đau đớn kịch liệt.

Rất lâu trước đây đã nói với cô rồi ư?

Bạch Thư Hân bỗng nhớ lại cách đây hơn một tháng, lúc cô ấy và Ôn Mạc Ngôn kí kết thỏa thuận, anh ta đã nói sau ba tháng sẽ kết thúc, đường ai nấy đi.

Không biết vì sao lúc đó anh ta đột nhiên nhắc tới Thiện Ngôn, hỏi cô ấy có thích nhân cách này không?

Anh ta còn nói hùng hồn có chút tự đắc rằng sau ba tháng sẽ có người tiếp nhận vị trí của anh ta và ở bên cạnh cô ấy.

Thế nên, lúc đó anh ta đã định sẽ dùng biện pháp này rồi?

Bạch Thư Hân đau đớn nhắm mắt lại, lúc này cô ấy mới tin những gì Thiện Ngôn nói.

Ôn Mạc Ngôn… thật sự đã chết rồi!

Chính Bạch Thư Hân cô ấy đã hại chết anh ta!

“Anh ấy không còn nữa vậy tôi còn sống để làm gì?” Bạch Thư Hân đau khổ nghẹn ngào nói.

“Em nhất định phải sống tiếp, sống vì anh ta. Nếu như em chết thì nhân cách đang tồn tại này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tôi không để ý nếu phải vì tình mà chết theo em, nếu em tự tử vì tình thì người ngoài hẳn sẽ ca tụng em thôi. Nhưng nếu tôi chết thì trên thế giới này sẽ không còn cái người gọi là Ôn Mạc Ngôn nữa. Thân thể này sẽ tan thành mây khói”

“Hơn nữa, nếu chúng ta cùng chết thì con của chúng ta, khụ khụ… à con của em và Ôn Mạc Ngôn. Dù sao đứa bé cũng mang trong mình dòng máu của tôi… chúng ta đều chết đi thì đứa bé bơ vơ một mình, nó sống thế nào đây?”

Đứa bé…

Nghĩ đến bé con còn bé xíu xiu, trái tim Bạch Thư Hân bỗng cảm thấy đau đớn, bé con là huyết mạch duy nhất của Ôn Mạc Ngôn, cô ấy làm sao nỡ nhẫn tâm bỏ lại nó để tìm đến cái chết?

“Thiện Ngôn, tôi không thể thích anh, tôi chỉ yêu duy nhất một người là Ôn Mạc Ngôn.”

“Không sao, em thích tôi hay không là việc của em, nhưng tôi yêu em, tôi nguyện vì em mà trả mọi giá là việc của tôi. Tôi không có cách nào khiến em thích tôi, em cũng không thể ngăn cản tôi đối tốt với em, đúng vậy không?”

“Tôi tôn trọng em, em cũng phải tôn trọng tôi, đây là nguyện vọng của người đã khuất, nguyện vọng lớn nhất!”

Bình Luận (0)
Comment