Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2194

Chương 2194

Ánh mắt của Thanh Viên trở nên ảm đạm, giống như đang nhớ đến một quá khứ đau buồn nào đó.

“Sao lại thế?”

“Tôi cũng không biết, bố không thích tôi, mẹ cũng không thích tôi. Không có ai quan tâm tôi, tôi… tôi thường bị nhốt trong căn phòng tối mịt, tôi rất sợ bóng tối. Tôi hét lớn lên nhưng không có ai nghe thấy. Bọn họ đều không cho tôi ăn, cũng không cho tôi uống nước. Bọn họ đều là kẻ xấu, chỉ có cô… cô là người tốt”

“Bọn họ đánh tôi, ức hiếp tôi, nói tôi… nói tôi là đồ ngốc.

Tôi không thích chỗ đó, tôi muốn ra ngoài, nhưng… sau khi ra ngoài tôi vẫn muốn về nhà. Bây giờ tôi không muốn nữa, cô tốt hơn bố mẹ tôi, tôi có cô là đủ rồi, tôi không cần bọn họ nữa”

Thanh Viên vốn rất đau lòng, nhưng lúc nói đến câu cuối cậu ta lại cười vui vẻ rồi ôm lấy Hứa Minh Tâm.

Hứa Minh Tâm cảm thấy có chút kỳ cục, mặc dù tâm trí cậu ta chưa trưởng thành, nhưng… dù sao cậu ta cũng đã là một chàng trai hơn hai mươi tuổi. Ôm như vậy… quá kỳ quặc.

Cô xoa lưng vỗ về cậu ta rồi kéo cậu ta ra, nói: “Vậy cậu có nhớ bố mẹ cậu trông như thế nào không?”

“Tôi… tôi không biết, tôi thường ở trong phòng một mình.

Nhưng tôi có máy tính, tôi đã từng thấy rất nhiều ký hiệu cổ quái, tất cả đều rất đơn giản”

“Cậu… không có ai dạy dỗ mà tự hiểu được ư?”

“Những con số đó đều có quy luật, rất đơn giản, tôi sẽ không làm gì khác. Nếu cô thích, tôi có thể lén đưa cho cô quy luật đó”

“Tại sao lại phải lén lút?”

bởi vì có người nói với tôi, đây là giá trị lợi dụng duy nhất của tôi, nếu ngay cả cái này mà tôi cũng không có, vậy thì tôi không cần phải tồn tại trên cõi đời này nữa. Tôi sẵn lòng chia sẻ đồ của tôi cho cô, bởi vì cô cho tôi ăn cho tôi uống, cô không để tôi chết đói, cô còn cho tôi một căn phòng sáng sủa nữa. Cô còn ôm tôi, còn cười với tôi. Cô… cô thật tốt bụng” Cậu ta nói một cách ngốc nghếch.

Hứa Minh Tâm nghe đến cuối cùng, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Giá trị lợi dụng duy nhất, thế mà cậu ta lại nguyện ý chia sẻ nó cho một người lạ chỉ bởi vì cô đã bố thí cho cậu ta một bữa ăn một tách trà, cười với cậu ta vài lần.

Hơn hai mươi năm qua của cậu ta, rốt cuộc đã bị người ta đối xử hà khắc thành cái dạng gì mới có thể khiến cậu ta gặp được một người đối xử hơi tốt với bản thân một chút thôi, cậu ta đã vui vẻ đến móc tim móc phổi ra cho người đó.

“Buổi tối cậu muốn ăn gì? Tôi lại làm cho cậu ăn, trước.

mắt tôi vẫn không thể để cậu hoạt động tự do, nhưng tôi sẽ thường xuyên đến thăm cậu”

“Cô làm món gì cũng được, tôi không kén ăn!” Thanh Viên vui vẻ đáp: “Vậy cô nhớ đến thăm tôi nhé, tôi đợi cô đó”

Sau khi thăm cậu ta một lúc Hứa Minh Tâm liền rời đi. Nơi đây chỗ nào cũng có camera giám sát, trong nhà vệ sinh còn có camera hữu nhiệt.

Sau khi Cố Gia Huy phát hiện Hứa Minh Tâm đã rời đi, anh liền ngồi lại chỗ cũ, nhìn chăm chú về phía cửa, từ khoảnh khắc cô rời đi liền bắt đầu đợi.

Lúc đầu anh còn lo lắng liệu có phải cậu ta giả điên giả ngốc, là tai mắt do kẻ nào đó cài cắ.m vào.

Nhưng bây giờ xem ra người này thật sự là một đứa ngốc, thật đáng tiếc cho một tài năng thiên bẩm phi thường.

Nhưng nếu loại người này có thể hữu dụng với anh, đề phòng Diên cũng không phải là không thể, dù sao Diên cũng là một hacker nổi tiếng.

Cố Gia Huy không biết lần này tới đây Thanh Viên có nhiệm vụ gì.

“Thanh Viên, tôi có tốt với cậu không?”

“Tốt, anh là người đối xử tốt với Thanh Viên nhất!”

“Vậy cậu có bằng lòng giúp tôi làm việc không?”

Bình Luận (0)
Comment