Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2297

Chương 2297

Đồ ăn còn chưa kịp động tới một miếng nào, cô đã nằm úp xuống rồi.

Cố Yên bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện kêu Cố Gia Huy đến đón.

Cố Gia Huy vội vàng chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ đỏ bừng mặt và bất tỉnh nhân sự của Hứa Minh Tâm mà nhói lòng, đau đớn vô cùng.

Anh ôm cô định rời khỏi thì “Anh à, anh và Minh Tâm vẫn tốt chứ? Sao em có cảm giác anh với Minh Tâm cứ kỳ lạ như thế nào ấy” Cô ấy là em gái của Cố Gia Huy, đương nhiên cũng hiểu anh rồi.

¡ Cố Yên gọi lại.

Khi anh vừa bước vào thì cô đã cảm thấy từ trường phát ra có gì đó không đúng.

Đó là có một sự đau khổ thoáng qua.

Rốt cuộc hai vợ chồng họ bị sao vậy chứ?

“Không có gì cả.” Cố Gia Huy thản nhiên nói, không muốn nhiều lời nên anh đưa Hứa Minh Tâm về nhà.

Sau khi về nhà anh tắm rửa thay đồ cho cô rồi chăm sóc cho cô rất cẩn thận.

Đúng lúc này Khương Tuấn gọi điện thoại nói công ty chỉ nhánh có một cuộc họp khẩn cấp cần anh xử lý nên anh không thể không đi.

Sau khi đắp chăn cho cô thì anh mới rời khỏi.

Còn Hứa Minh Tâm lại gặp một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ.

Khi cô giật mình tỉnh giấc thì toàn thân đều toát hết mồ hôi lạnh ướt hết cả bộ đồ ngủ mới thay.

€ô ngồi trên giường nhìn đồng hồ trước mắt mới hơn mười giờ mà thôi.

Cô bước xuống giường để đi tắm thì bị hụt chân, vừa chạm đất đã té xấp xuống.

Đầu gối đập mạnh xuống đất đau đớn vô cùng.

Cô cố nén đau tập tễnh đi tới nhà vệ sinh rồi ngâm mình trong bồn tắm.

Dòng nước ấm áp chảy xuống thấm vào làn da khiến cô mới cảm thấy chính mình như được sống lại.

Cô và Cố Gia Huy đều đang lừa mình dối người, cô nghĩ cô có thể mắt nhắm mắt mở mà tiếp tục diễn nhưng sự thật đã chứng minh vốn dĩ cô không thể nào chịu đựng nổi.

Trời đã sắp vào đông nên nước ấm dần dần chuyển sang lạnh khiến toàn thân cô run rẩy.

€ô trở lại trên giường, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vọng đến thì biết Cố Gia Huy đã về.

Cô nhanh chóng nằm xuống, nhắm nghiền mắt lại giả vờ ngu.

Cửa phòng mở ra, tiếng bước chân tới gần.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang nhìn cô chăm chằm. Còn bàn tay ấm áp kia đang từ từ vươn tới đặt lên khuôn mặt của cô, dường như chỉ còn một giây nữa là có thể chạm vào nhưng anh lại rụt trở về.

Anh nằm xuống, ôm chặt cô từ phía sau.

“Minh Tâm, anh xin lỗi” Trong đêm tối, tiếng thở than này càng thêm nặng trĩu.

Hôm sau, nhân lúc Cố Gia Huy đến tập đoàn xử lý chuyện ở đó, Hứa Minh Tâm lấy cớ là dẫn đứa bé đi dạo phơi nắng để đi ra ngoài. Cô đánh lạc hướng người giúp việc cho bà đẻ ở cữ trong nhà, ôm đứa bé đến nơi đã hẹn trước, là phía sau hồ nhân tạo.

Người phụ nữ lúc trước còn làm ầm ï trong sân bay, giờ đang đứng ở đây với vẻ lo lắng, kiêng chân mong ngóng. Thấy Hứa Minh Tâm đến, cô ta lập tức chạy qua như điên.

Hứa Minh Tâm chưa kịp nói câu nào, người phụ nữ nọ đã giành lấy đứa bé trong tay cô, ôm vào ngực mình. Cô ta áp gò má mình vào mặt đứa bé, liên tục khóc lóc.

“Cục cưng, xin lỗi con, mẹ không bảo vệ cho con thật tốt, tất cả là lỗi của mẹ” Hứa Minh Tâm thấy cô ta ôm chặt đứa bé chặt như vậy, sợ cô ta làm đứa nhỏ đau, định lên tiếng nhắc nhở, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại không thể thốt ra. Cô không phải mẹ đẻ của đứa bé, có tư cách gì mà nhắc nhở chứ.

Bình Luận (0)
Comment