Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2512

Chương 2512

Khi anh ta đang nói chuyện thì người bên trong đã phản ứng.

Anh ta cuộn tròn thành một quả bóng trên giường, cố gắng siết chặt đầu gối của mình như thể không thể chịu đựng được cơn đau, tiếng r3n rỉ trầm thấp vang lên, giống như một con thú bị thương.

Các khớp xương như bị kiến gặm c ắn, đau thấu xương.

Từ đầu gối đến bắp chân, cổ chân đau nhức không chịu được.

Sắc mặt Diên tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

“A..”

Anh ta không thể nhịn được nữa, hít một hơi lạnh, không thể chịu đựng được mà gầm lên.

“A!” Tiếng gầm xuyên thấu tâm can, khiến người ta run sợ.

“Diên, cậu có khỏe không Diên? Diên..”

Cô ở bên ngoài liều mạng gõ cửa nhưng mà cũng vô ích, anh ta không thể nghe thấy.

“Rốt cuộc là anh muốn làm cái quái gì vậy?”

Hứa Minh Tâm hoảng rồi, thậm chí trong tình thế cấp bách cô đã nắm chặt cổ áo William.

“Tôi không muốn làm gì mà, tôi chỉ muốn làm anh ta mất đi tinh thần thôi. Tôi không thích người ta đưa sắc mặt với tôi, tôi rất nhỏ nhen.

Đương nhiên là từ bỏ người đẹp!”

Lời nói phía trước rất âm trầm, nhưng nửa câu sau bỗng trở nên nhẹ nhàng vô cùng.

Sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng của anh ta thật khiến người ta kinh ngạc.

“Vậy anh, anh làm sao mới đồng ý thả anh ta đi?”

“Cầu xin tôi”

“Làm sao… cầu xin như thế nào?”

“Như một cô gái nhỏ làm nũng, túm lấy ống tay áo của tôi, sau đó nhẹ giọng nói cầu xin tôi, kiểu như vậy đó”

“William… đừng nói là anh có sở thích “ồ, rõ ràng quá sao? Đã bị cô phát hiện rồi!

“Nhanh lên, tôi rất hung tợn, sự kiên nhân có hạn”

Anh ta giả vờ hung dữ, nhưng mà Hứa Minh Tâm không cảm thấy có ác ý gì.

Để giúp Diên, cô phải đặt thể diện xuống, nắm lấy tay áo William, bắt chước lời anh ta nói cầu xin lòng thương xót.

Ngoại trừ Cố Gia Huy thì cô cũng không làm như vậy với ai.

“Được anh trai tốt, làm ơn, để Diên đi? Được chứ?

biệt nhé?”

“Được rồi, nếu cô đã cầu xin tôi rồi thì đương nhiên tôi sẽ đồng ý”

William cười nói, anh không biết mình đã chạm vào công tắc gì, bên trong đó dần dần ấm lên.

Hơi nóng có thể thoát ra từ các khe nứt trên cửa, xua tan cái lạnh và ẩm ướt trong tầng hầm, mà nỗi đau của Diên rõ ràng đã đỡ hơn nhiều.

“Làm sao anh mới có thể thả anh ta đi?”

“Tùy thuộc vào tâm trạng của tôi và tốc độ mà người đàn ông của cô tìm thấy cửa. Được rồi, đã muộn rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi. Phụ nữ phải đi ngủ sớm và không được thức khuya, nếu không nếp nhăn sẽ ngày càng nhiều rất khó coi, có biết không?”

Anh đưa tay lên, những đầu ngón tay ấm áp vậy mà lại nhẹ nhàng đáp xuống khóe mắt cô, như thể anh ta thực sự muốn là phẳng những nếp nhăn đó Cô sợ hãi lùi lại và kinh hoàng nhìn anh ta.

Bình Luận (0)
Comment