Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 252

Chương 252

Hứa Minh Tâm mặt đỏ tía tai, xấu hổ muốn rời đi nhưng bị anh ôm chặt trong lòng không sao thoát ra được.

“Đừng xấu hổ, lời anh nói đều là thật lòng.”

“Có.. Có quỷ mới biết, Bạch Thư Hân nói lời của đàn ông đều là rằm thối cả thôi, thường hay nói một đằng làm một nẻo!”

“Em đấy, không cảm động thì thôi, còn mắng anh một trận nữa!”

Cố Gia Huy không vui nhấc cổ áo phía sau cô lên như xách một chú gà con.

“Em không thể cảm động một chút à?”

“Không… Không dám động! Anh dọa dẫm em thế này, em không dám động chút nào.”

Hứa Minh Tâm cẩn thận dè dặt nói, tưởng rằng tiếp theo anh sẽ đánh đòn mình.

Mới đầu Cố Gia Huy còn chưa phản ứng lại, sau khi hiểu rồi thì không khỏi bật cười. Cô nhóc này, có thể khiến anh vui, cũng có thể khiến lòng anh thắt lại.

“Được rồi, không chọc em nữa, xem xung quanh đi, anh chưa từng dẫn ai đến đây cả.”

Hứa Minh Tâm nghe thế thì bỗng chốc thấy thích thú.

Lúc nhỏ Cố Gia Huy từng dùng những đồ vật này.

Cô lục lọi xung quanh, nhìn lướt qua những cuốn sách trên giá, không khỏi bĩu môi.

Lúc lớn hơn một chút, Cố Gia Huy đã vô vị như vậy rồi à?

Đều là tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước? Danh nhân danh truyền!

Sách lúc nhỏ cô đọc là Mười vạn câu hỏi vì sao, truyện cổ tích của Andersen.

Quả nhiên, so sánh với người này đúng là tức chết mà!

“Sao lại không có đồ chơi?”

“Lúc đó đâu có tâm tư mà chơi đồ chơi, từ lúc nhận biết được mặt chữ, anh với anh hai đã ra sức học hành, không dám lơ là một chút nào. Mẹ mất sớm, lúc đó Cố Triệt đã lớn rồi, bắt đầu quản lý xí nghiệp của gia tộc. Anh với anh hai trở thành cái gai trong mắt anh ta, nếu bọn anh không lớn nhanh một chút thì bọn anh sẽ trở thành vật hi sinh.”

Cố Gia Huy nhàn nhạt nói.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, giọng nói không nhanh không chậm, như thể không có cảm giác gì.

Nhưng Hứa Minh Tâm nghe những lời này lại rất nặng nề.

Một đứa trẻ chỉ mới bấy nhiêu tuổi đã có áp lực như vậy, lo lắng cho sự an toàn của chính mình, hơn nữa lại còn là anh em tương tàn.

Tuổi thở như vậy chắc hẳn là u ám lắm nhỉ?

Cô còn tưởng lúc nhỏ mình đã đủ thê lương rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô đã rất hạnh phúc, chí ít thì cô vẫn an tâm mà sống, không cần phải lo lắng đến chuyện nguy hiểm tính mạng.

“Sau này thì sao?”

“Sau này bọn anh được bố cho đi nước ngoài, ở nước ngoài rất nhiều năm. Cố Triệt cũng thường cử tai mắt sang vì sợ bọn anh ngày càng lớn mạnh. Việc bọn anh có thể làm chính là cẩn thận từng chút một, lúc đó đối với bọn anh mà nói, buổi tối đi ngủ rất là đau khổ bởi vì không dám lơi lỏng cảnh giác, sợ sẽ gặp phải nhóm sát thủ.”

“Chỉ là, những chuyện đó đều đã qua rồi, anh cũng đã chịu đựng được rồi, nhưng còn anh hai, anh ấy.”

Bình Luận (0)
Comment