Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2717

Chương 2717

Hai người dựa trán vào nhau, gương mặt tuấn tú sát gần trong gang tấc, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở nóng hôi hổi của nhau.

Khoảnh khắc này, dường như chẳng cần đến quá nhiều lời nói, tất cả đều sáng tỏ ở trong lòng.

Cố Gia Huy nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô, nhìn đồng hồ, anh không thể ra ngoài quá lâu, đê tránh bị Tạ Quế Anh nghỉ ngờ.

“Minh Tâm, anh không ngờ em lại biết mọi chuyện sớm thế này, mà như vậy cũng tốt, em đỡ phải khổ. Còn về phía Diên, nếu như cậu ta muốn tính sổ thì cứ đến tìm anh là được.”

“Sao anh biết là em đã hiểu hết rồi?”

“Từ giây phút anh bước vào nhà hàng và trông thấy em là anh đã biết rồi. Có những lời không cần phải nói rõ ràng, anh hiểu là được. Đôi khi, anh còn hiểu em hơn em hiểu chính bản thân mình, không phải sao?”

Nghe những lời này, Hứa Minh Tâm hoàn toàn không thể phản bác lại.

Trên đời này người hiểu rõ về cô nhất, nếu như không phải bản thân cô thì chính là Cố Gia Huy.

Cô không hề nói với anh rằng Cố Yên đã cho mình biết hết tất cả.

Anh chỉ nhìn thoáng qua là hiểu hết được mọi cảm xúc của cô.

Vợ chồng là thế đó!

“Sức khỏe của anh… Em lo lắm…”

Cô nói mà lòng thấp thỏm không yên.

“Sẽ không sao đâu, anh làm gì cũng có mức độ. Anh còn chưa ở bên em đến răng long đầu bạc thì làm sao nỡ chết đi được?”

“Phủi phui cái mồm! Nói vớ nói vẩn gì thế, không được phép nhắc đến chữ đói”

Hứa Minh Tâm không mê tín, cũng có thể xem nhẹ chuyện sống chết, nhưng lại không thể bàng quan trước chuyện sống chết của Cố Gia Huy.

Thà rằng cô chết cũng không muốn anh gặp mảy may bất trắc.

“Được, anh không nhắc.”

Anh dịu dàng nói: “Tạ Quế Anh vẫn đang đợi anh ở bên ngoài, anh phải ra trước đây, không cô ta lại nghi ngờ. Minh Tâm, anh không hề có lỗi với em, cho dù anh với cô ta đóng kịch, thì anh cũng không làm gì quá. Có thể anh sẽ nói những lời làm em tổn thương, nếu như em thấy buồn thì đợi sau khi mọi chuyện kết thúc cứ từ từ trả thù lại, được không?”

“Anh yên tâm, em ghi hết vào sổ rồi, sẽ không tha cho anh đâu.”

Hứa Minh Tâm nói chắc như đỉnh đóng cột.

“Thế thì tốt, cũng còn hơn là em cứ dồn nén ở trong lòng.”

Cố Gia Huy thở phào nhẹ nhõm, đến tận lúc này anh vẫn lo nghĩ mọi bề cho cô.

Nghe câu nói ấy, chỗ mềm yếu nhất trong tim Hứa Minh Tâm bỗng chốc sụp đổ.

Cô phải may mắn đến thế nào mới gặp được người đàn ông này.

Cố Gia Huy nhìn đồng hồ, Hứa Minh Tâm hiểu anh sắp phải đi.

Anh mím môi, còn định nói gì thêm, nhưng thực sự thời gian quá ngắn ngủi, trong khi bản thân lại có quá nhiều điều muốn nói, không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng anh chỉ im lặng, giơ tay xoa đầu cô, cử chỉ yêu chiều ánh mắt dịu dàng nhìn cô đắm đuối.

Rồi quay lưng bước đi.

Hứa Minh Tâm đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, đợi đến khi hoàn toàn không còn thấy anh nữa, dòng nước mắt mới ban nấy ngừng rơi lại một lần nữa tuôn trào dữ dội.

Cô hiểu nỗi khổ của Cố Gia Huy, và cũng tôn trọng lựa chọn của anh.

Anh làm vậy là để bảo vệ mình, bảo vệ cho bà chủ Cố.

Một mình anh gánh vác tất cả mọi chuyện.

Bình Luận (0)
Comment