Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 2767

Chương 2767

Trong khi cô đang trâm mặc, anh ta nói tiếp: “Chuyện tình cảm chỉ có bản thân mới có thể kiểm soát được, ai nói cũng vô dụng. Nếu cậu ta không muốn, ai cũng không thể yêu cầu cậu ta điều gì. Em không sai, cậu ta cũng không sai. Thứ mà Cố Gia Huy cho em, em không trả nổi. Thứ em cho cậu ta, cậu ta cũng không dám buông xuống.

Em đừng tự xem nhẹ bản thân mình, em đã vì cậu ta mà bỏ ra rất nhiều thứ rồi.”

“Đó là em cam tâm tình nguyện!”

Hứa Minh Tâm vội nói.

Ngôn Hải nghe xong liền mím môi, sâu sắc đáp: “Anh nghĩ, cậu ta cũng cam tâm tình nguyện!”

Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, miệng há hốc muốn nói gì đó, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, một chữ cũng không thốt ra được.

Phải rất lâu sau cô mới tìm lại được tiếng của chính mình.

“Thôi bỏ đi, bây giờ nói mấy lời này cũng vô dụng.” Cô xua tay, không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.

Vốn dĩ chiều nay cô muốn tiếp tục ở lại đây, nhưng Châu Vũ nói toàn bộ khách của chiều nay đều bị hủy, đã có người bao cả nhà hàng rồi, muốn cô tự thân vào bếp.

† Sau khi cô nghe xong tin này, lập ức vội vã quay trở lại nhà hàng.

Cô không ngờ rằng, người bao nhà hàng vậy mà lại là Cố Đình Sâm và phu nhân.

Cô suýt thì quên mất hôm nay là tin phu nhân xuất viện, hai ngày trước Cố Gia Huy đã nói chuyện này cho cô.

“Hai vị muốn ăn gì ạ.” Cô thay quần áo đầu bếp, xuất hiện trước mặt hai người họ đưa thực đơn ra.

Độc trong người phu nhân vấn chưa được loại trừ hết, có khi rất tỉnh táo, có khi tinh thần lại thất thường.

Hiện tại bà ấy rõ ràng đang tỉnh táo, ánh mắt bà tràn ngập áy náy nhìn vào Hứa Minh Tâm “Con dâu…” Bà lẩm bẩm.

Hứa Minh Tâm cười, nhàn nhạt đáp: “Phu nhân, cháu với Cố Gia Huy đã ly hôn rồi, giờ cháu không phải người nhà họ cố nữa. Hôm nay hai vị đến đây muốn ăn gì ạ, cháu nhất định đáp ứng.”

“Hứa Minh Tâm, chúng tôi biết cháu có oán hận, cháu có thể hận chúng tôi, nhưng Cố Gia Huy vô tội. Nửa tháng qua là khoảng thời gian rất tồi tệ đối với nó. Nó mỗi ngày đều không ngủ đủ năm tiếng, cũng không ăn cơm đúng bữa, bây giờ bị bệnh về dạ dày rồi!” Cố Đình Sâm áy náy nói.

Nghe xong những lời này trái tim Hứa Minh Tâm bỗng thắt lại.

Rõ ràng đã biết rồi vậy mà nghe lại lần nữa vẫn cứ đau lòng.

“Hai vị, muốn ăn gì ạ. Nếu hai vị cứ nói những lời không liên quan như vậy thì tôi xin phép vào phòng bếp. Hai vị nghĩ xong rồi liên nói cho phục vụ, được không ạ?”

Cô buộc cho lòng mình trở nên tàn nhãn.

Không thể dễ dàng thỏa hiệp được, cô rời khỏi nhà họ Cố là để đòi lại công đạo.

“Con dâu…” Phu nhân thấy cô rời đi, lập tức cuống lên, vốn định nói gì đó liền bị Cố Đình Sâm ngăn lại.

“Được! Tôi quay về sẽ đánh gãy chân tên tiểu tử này!”

“Ông đánh chân con trai làm gì!”

Phu nhân vội nói.

“Cần cái chân chó của nó làm gì?”

Cố Đình Sâm tức giận bừng bừng nói: “Con dâu cũng không giữ được, con trai cũng không cần nữa! Chuyện thừa kế của nhà chúng ta cũng không cần đến nó nữa, không phải đã có Cố Cố tiếp quản gia nghiệp rồi sao? Cố Hy cũng được! Dù sao đã có người tiếp quản đời thứ ba rồi còn cần cái thứ rác rưởi này làm cái gì nữa?”

Bình Luận (0)
Comment