Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 290

Chương 290

Nói xong, anh liền quay người rời đi, bóng lưng có chút tiêu sái.“Ôi” Ngôn Dương nghe lời con nói như vậy, không khỏi lắc đầu.Con trai lớn rồi, thật sự không chịu nổi nữa.

Thẩm Thanh nghe những lời nói của Ngôn Hải, thân thể cũng cứng ngắc.Bà vẫn luôn cảm thấy con trai vẫn chưa trưởng thành, vẫn cần bà che chở, cần bà làm chủ.

Nhưng mà hiện tại, bà mới hiểu ra, Ngôn Hải đã có chủ kiến của mình rồi, thậm chí còn tự đảm đương mọi việc được rồi.

“Thằng bé có chút giống anh, năm đó – anh cũng vì em mà tận tâm tận lực như thế: Thẩm Thanh khẽ nói, chợt cảm khái quá khứ.Ngôn Dương tiến lên, dịu dàng ôm bà vào lòng, nói: “Đúng vậy, rốt cuộc cũng làm con trai của chúng ta. Thế nhưng anh may mắn hơn nó, anh thành công rồi, còn nó thì thất bại.”

Thẩm Thanh không tiếp lời, mà rúc vào sâu trong lồng ngực của Ngôn Dương.Không lâu sau khi Ngôn Hải trở về phòng, Ngôn Dương đến gõ cửa.

“Bố”

“Bố có thể vào phòng ngồi không?”

“Đương nhiên có thể, bố, mời ngồi.”

“Vừa nãy con đột nhiên nói ra mấy câu kiên định như vậy, làm bố đây còn tưởng rằng con muốn lật trời cơ đấy. Bây giờ đến phòng của con, là muốn chỉ thị một chút, miễn cho con tranh luận lí lẽ nữa.”

Ngôn Dương tức giận nói, sau đó liên tục gõ vào đầu hắn.“Ba, con đã không còn là trẻ con nữa rồi, ba vẫn muốn đánh đầu con sao? Sẽ bị ngu đấy!”

“Con không biết lời mình vừa nói khiến mẹ con tức giận thành thế nào rồi sao? Đó là vợ của bố, không phải người mà con có thể răn dạy. Sau này chờ con cưới được con dâu về, bố cũng sẽ răn dạy vợ của con y như vậy, cho con nếm thử xem cái cảm giác đó là như thế nào!”

“Bố, con còn có thể lấy vợ sao?” Ngôn Hải có chút đắng cay nói.

Ngôn Dương an ủi con trai, nói: “ Vào thư phòng đi, bố lén giấu nửa chai rượu ngon đấy, hai bố con mình cùng uống một bữa.”

Sau đó hai người vào phòng khách, Ngôn Dương sờ sờ mó mó vào kệ bếp lấy ra nửa bình rượu.

“Bố dám giấu rượu sau lưng mẹ”

“Suyt, bố đây không phải vì con à? Nếm thử đi, rượu có thể giải quyết hàng vạn lo lắng đấy!” Vậy là hai bố con cùng nhau uống.

“Bố, tại sao con không giống bố chút nào vậy? Khi bố theo đuổi mẹ mặt dày thế, con bên cạnh bố bao nhiêu năm như vậy mà không có được chút mánh khoé nào. Lần đầu tiên theo đuổi con gái, lại còn theo đuổi thành như này, còn thất bại nữa chứ.” Ngôn Hải có chút thất vọng nói.

“Ôi, con giống mẹ, trách bố, không cho con cái gen tốt đấy, là lỗi của bố! Nhưng mà con có một điểm giống bố, đó là thích một người thì sẽ vượt qua tất cả trở ngại, như con thiêu than lao vào lửa, không biết đau, cũng không biết quay đầu. Cho dùng máu chảy ròng ròng, cũng muốn đi tiếp. Cuối con đường này, không gì hơn ngoài hai kết cục, như bố ôm được mỹ nhân, hoặc như con, u ám mà kết thúc.”

“Bố, trong lòng con rất khó chịu.”

“Bố biết, không có con dâu ai cũng khó chịu, nếu mẹ con mà rời xa bố một ngày, bố cũng sẽ rất khó chịu. Nhưng chuyện tình cảm ấy, không miễn cưỡng được đâu con ạ, phải tùy duyên thôi. Nói không chừng duyên phận đã rơi trên đầu con rồi, nếu là của con thì chính là của con, còn không phải là của con thì cưỡng cầu cũng không được. Nếu còn cố cưỡng cầu thì sẽ gặp báo ứng đấy, biết chưa hả?”

“Bố, cảm ơn bố đã nói với con nhiều như vậy. Nào, uống xong bình rượu này, con vẫn là Ngôn Hải, là một Ngôn Hải hoàn toàn mới. Con sẽ càng ngày càng tốt, không phải vì cô ấy thì cũng vì chính mình.”

Bình Luận (0)
Comment