Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 842

Chương 842

Đợi đến khi về Đà Nẵng rồi cô sẽ cẩn thận giải thích với anh sau, dù gì thì đây nói chuyện cũng không tiện.

Ăn cơm xong, thím Ngô vừa thu dọn bàn ăn vừa nói: “Ở đây vào buổi tối sẽ càng náo nhiệt hơn nữa, các con đi lên phố dạo một vòng đi, sẽ có rất nhiều người đến bên sông thả đèn đấy.”

“AnhGia Huy, chúng ta cùng đi đi! Chúng ta đi thả đèn.”

Hai tay của cô ta nắm lấy cánh tay của Cố Gia Huy, nhẹ nhàng lắc lư.

Cố Gia Huy không chút do dự rút tay về nhưng vừa quay sang nhìn thấy Hứa Minh Tâm vẫn thờ ơ như không có chuyện gì, thì liền nói với Ngô Ưu: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”

“Em…”

Cuối cùng thì Hứa Minh Tâm cũng có chút không nhịn được.

Bọn họ đều muốn đi xem thả đèn sao?

“Em cái gì?”

Cố Gia Huy nhíu mày nói.

“Cô cũng muốn đi sao? Tôi thấy cô cũng mệt mỏi cả một ngày trời rồi, cô vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm thì hơn.”

“Ngô Ưu, con nói chuyện kiểu gì vậy?”

Ngô Ưu nghe thấy vậy thì lè lưỡi, ôm lấy cánh tay của Cố Gia Huy giống như đang tuyên bố chủ quyền vậy.

Hành động này của cô làm cho Hứa Minh Tâm cảm thấy có chút chướng mắt.

“Không cần đâu, hai người đi đi, tôi cũng mệt rồi nên muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Hứa Minh Tâm nắm chặt tay lại, thở phắt ra một hơi rồi sau đó quay người rời khỏi phòng ăn.

Cố Gia Huy nhìn thấy bóng lưng đang bước lên tầng của cô, trong lòng liềm run rẩy mạnh mẽ.

“AnhGia Huy, chúng ta đi thôi, dòng sông đó cách đây khá xa đó, đi đường ít nhất cũng phải mất mười lăm phút. Chúng ta đi chơi đến muộn một chút rồi hãy về, buổi tối ở quảng trường còn bắn pháo hoa nữa đó.”

“Được.”

Cuối cùng, Cố Gia Huy cũng nản lòng, quay người đi ra ngoài. Cả một quãng đường đi anh đều trầm mặc ít nói, toàn bộ đều là Ngô Ưu líu ríu nói chuyện nhưng một câu anh cũng không nghe lọt vào tai.

Trong đầu anh bây giờ đều là dáng vẻ cụp mắt xuống rồi quay người rời đi vừa rồi của cô, nhìn bóng lưng cô mà trái tim anh không khỏi đau đớn.

Lúc đi đến nơi thì đã có rất nhiều người ở đó để thả đèn bên sông.

Vào Tiết Thanh Minh, những người bản địa ở đây đều có phong tục đi thả đèn trên sông để gửi gắm nỗi tiếc thương.

Có rất nhiều người vây quây bờ sông làm cho không khí ở đây vô cùng náo nhiệt.

Ngô Ưu nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, chọn được mấy cái đèn lồng.

Cô ta thả chiếc đèn ở bên hồ còn Cố Gia Huy đứng ở một bên lạnh nhạt nhìn.

Đột nhiên anh chú ý đến các thôn làng ở xung quanh đây không có một nơi nào có ánh đèn thắp sáng cả.

Ngô Ưu đi qua đây, anh liền hỏi cô ta.

“À, trước đó không lâu ở đây thi công nên đường dây điện gặp vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment