Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 971

Chương 971

Nghĩ lại, cũng cảm thấy thật là lợi hại Tuy nhiên, Cố Gia Huy vừa rồi còn đang nổi nóng, sẽ có lòng tốt ý tốt mà mời mình ăn cơm như vậy sao, đây không phải là một bữa tiệc Hồng Môn Yến chu?

Cô cẩn thận nhìn Cố Gia Huy, không thể nhìn ra bất cứ manh mối nào từ trên mặt anh.

Sau khi hai người chọn hai phần bò bít tết đặc trưng, tâm trạng Hứa Minh Tâm lại trở nên phức tạp.

Một mặt rất chờ mong đầu bếp làm đồ ăn Tây, một mặt rất lo lắng Cố Gia Huy có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Tới khi đồ ăn Tây được mang lên, cô vội vàng cầm lấy dao nữa, không nhịn được nóng lòng muốn thử.

Không ngờ Cố Gia Huy lại ra hiệu cô đừng cử động.

Cô có chút buồn bực, nhìn Cố Gia Huy bắt đầu cất bò bít tết, trong lòng lộp bộp một chút. Anh sẽ không ác độc đến mức để mình nhìn anh ăn chứ.

Đồ ăn ngon ở phía trước, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đây là một việc đau khổ cỡ nào chứ cỡ!

“Chủ ba Cổ, sự trừng phạt này của anh không phải quả độc ác rồi sao?”

“Không thể mềm lòng với em.”

Hứa Minh Tâm gục đầu xuống, yên lặng đặt dao nữa ở một bên, cố gắng ngửi mùi hương.

Gọi bò bít tết chín năm phần, bên trong có mùi hương nước chanh nhàn nhạt, còn có mùi thịt bò thượng hạng, phối hợp với nước sốt có thể thành một món ngon cực phẩm.

Những người đầu bếp đó là vì ngưỡng mộ Gordon, chỉ vì để một ngày nào đó sẽ được ông ta ưu ái, có thể học được một chút kỹ thuật.

Có thể thấy được, đầu bếp Gordon lợi hại như thế nào.Nghe nói gan ngỗng ở đây cũng không tê, vô cùng tươi ngon mập mạp, cho vào miệng là tan ra ngày.

Hứa Minh Tâm đang ảo tưởng, mình không ăn được, không thể cho tinh thần ăn một chút được sao?

Vào lúc cô đang miên man suy nghĩ, không ngờ Cố Gia Huy đã cắt xong một đĩa thịt bò kia và đặt ở trước mặt cô.

“An di.”

“Em có thể ăn sao?”

“Anh vốn không có ý định bỏ đói em, như vậy anh sẽ đau lòng.”

Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, rốt cuộc là không thể nhẫn tâm, nhìn dáng vẻ đáng thương gục đầu xuống của cô, mình giống như là kẻ xấu tội ác tày trời.

Không thể trút giận với một đứa trẻ được.

“Nếu không đủ, vậy thì anh cho em một phần, anh cũng không muốn ăn.”

“Không được, không được, còn có những món súp kem nấm, cũng ngon, đã đủ ăn no rồi.”

Hứa Minh Tâm vội vàng nói, cuối cùng lại nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Anh không giận em sao?”

“Tức giận với em, chính là tự tìm rắc rối cho mình,sao phải như vậy?”

“Chủ ba Cổ, em biết anh không nỡ tức giận với em. Há mồm, em đút anh ăn”

“Em nên thấy may mắn, em không đút cho Viên Hoài Nam ăn món gì đó, nếu không cái móng vuốt này của em khó có thể giữ được.”

Thình thịch.

Trái tim run lên, lưng Hứa Minh Tâm toát ra mồ hôi lạnh.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, còn có thể giữ được móng vuốt để làm bài tập, để ăn.

Hai người ăn cơm xong, Hứa Minh Tâm thoả mãn.

Bình Luận (0)
Comment