Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi

Chương 15

Vụng về !

“Xoảng”.

- Cái con bé này! Đến cầm cái bát thôi mà cũng đánh vỡ. – Tôi đang tranh thủ đánh một giấc, vừa nghe thấy tiếng mẹ tôi quát Thanh Mai ở dưới bếp tôi vội bật dậy như một cái lò xo lao nhanh xuống dưới bếp. Thanh Mai hai hàng nước mắt chảy dài. Dưới sàn nhà nước trứng chảy lênh láng, mảnh vỡ văng tứ tung. – Còn đứng đó mà khóc nữa à? Mau dọn đi, cái con bé này! – Thanh Mai sợ hãi luống cuống cúi xuống nhặt mảnh vỡ. Có lẽ vì quá sợ hãi và luống cuống lên cô ấy vừa mới chạm xuống nhặt mảnh vỡ đã bị cứa một vệt dài. – Trời ơi! Sao trên đời lại có đứa hậu đậu thế này! Chổi có, hót rác có dùng để làm gì?

- Mẹ thôi đi! – Tôi chạy lại ôm lấy Thanh Mai, nắm chặt ngón tay đầy máu của cô ấy. – Mọi ngày mẹ vẫn nấu ăn sáng mà. Gìơ cô ấy vừa mới về mẹ đã bắt làm rồi. Mẹ phải từ từ để cô ấy làm quen dần với cảnh về nhà chồng chứ! – Mẹ tôi cứng họng. Bà ko nói nổi câu gì. Ko phải vì tôi nói đúng quá mà vì bà ko tin nổi thằng con quý của bà nó đang mắng bà để bảo vệ con vợ nó.

Cuối cùng thì mẹ tôi cũng chả thèm nấu ăn sáng và tất nhiên bãi chiến trường mẹ tôi cũng ko thèm dọn. Tôi và Thanh Mai lại phải lúi húi quét dọn. Cả một phòng bếp sực mùi tanh của trứng, cả một chút mùi nước mắm nữa. Tôi thở dài:

- Thật ra là lúc nãy em sai đó! Anh nói mẹ như thế là ko đúng đâu. Chắc mẹ sẽ giận lâu đó!

- Em biết! Gìơ phải làm sao hả anh!

- Anh cũng chưa biết. Có lẽ trưa nay em lại phải nấu cơm đấy!

- Anh đùa à?

Tôi và Thanh Mai cả hai lúi húi ở dưới bếp. Chẳng phải là nấu nướng gì đâu!

- Anh mua ở đâu thế?

- Đèn ***g Đỏ!

- Trời sang thế? Mẹ nghi đó!

- Yên tâm, mình cứ đảo đảo lên, cho nó lung tung và hơi nát là đc.

- Sao anh ko mua canh rau ngót hay canh rau muống nó mới giống, mua hẳn canh gà, hấp thế.

- Em nghĩ ở đó có canh rau muống cho em à?

- Xuỵt! Khẽ thôi ko mẹ biết giờ!

- Biết rồi.

- Sườn chua ngọt cơ á? Mà sao cả tôm chiên thế này.

- Thì mẹ anh vẫn làm mà!

- Nhưng đây là em nấu chứ ko phải mẹ anh!

- Uí giời, mẹ có biết là em nấu dở đâu. Chỉ biết là em vụng về thôi.

- Hai cái này nó ko đi liền với nhau à?

- Chắc là ko! Mà thôi nhanh lên…. Đừng, đừng!

- Gì thế?

- Sao lại bày cả đồ trang trí làm gì?

- Ừ nhỉ! Hì, em quên.

- Oái, đừng đổ, túi nước chấm đó. Cái này vứt đi, mình phải tự pha. Nhà làm gì có mấy cái linh tinh trong đó.

-….

Sau hơn 30 phút, cuối cùng thì chúng tôi cũng dọn ra đc một mâm cơm với đủ các món ko thua kém mẹ tôi thường ngày: cải bắp quấn thịt, canh gà, sườn chua ngọt, tôm chiên, salat rau xanh bao gồm: rau sống, cà chua, dưa chuột… (mua ở nhà hàng) và nước chấm (tự pha).

Gọi mãi mẹ tôi mới chịu xuống. Mặt bà nhìn cái là biết cơn giận chưa nguôi.

- Mẹ vào ăn cơm đi! Thanh Mai mất cả buổi sáng làm cơm để xin lỗi mẹ đó! – Mẹ tôi giật mình trước lời giới thiệu của tôi.

- Tất cả là Thanh Mai làm đây sao?

- Vâng, vợ con cũng đc đấy chứ mẹ!

- Để xem đã! – Mẹ tôi nói thế chứ tôi biết bà bất ngờ lắm. Chắc chắn là hết giận rồi. Mẹ tôi lấy đũa gắp miếng sườn ăn thử. – Cũng đc! – Phải là quá đc chứ ko phải là đc! Mẹ tôi thật là… Nhà hàng nổi tiếng người ta nấu cơ mà. Mẹ tôi tính thế đấy, muốn đc mẹ tôi khen thì phải thật hoàn hảo. Như Thanh Trúc là một ví dụ. Đang hớn hở với việc nâng tầm cao Thanh Mai trong mắt mẹ thì hai đứa giật mình bởi tiếng mẹ hỏi. – Thế cơm đâu? Ăn cơm mà ko bê nồi cơm ra à? – Chết! Mải chú tâm đến thức ăn mà quên khuấy mất món quan trọng nhất. Gìơ thì hai đứa chúng tôi chỉ biết mặt mếu nhìn nhau.

- Dạ, tụi con quên nấu cơm rồi!

- Cái gì!?!

-----

Ngủ cùng !

Vừa nhìn thấy Thanh Mai mang quần áo vào phòng tắm tôi cũng vớ quần áo và lao như bay đến khoác tay cô ấy.

- Chồng làm gì đấy!

- Tắm!

- Ko thấy người ta đang vào à?

- Thấy mới vào cùng mà!

- Cái gì thế? – Nhìn cái vẻ mặt giận dữ của cô ấy sao mà yêu thế ko biết!

- Hì, thì mình là vợ chồng, tắm chung có sao đâu!

- Ko đc! Đi ra đi! – Cô ấy ra sức lấy tay đẩy người tôi.

- Nhưng chồng muốn tắm cùng vợ! – Tôi làm bộ nũng nịu.

- Muốn ăn đấm ko? Thích tắm thì vào mà tắm một mình nhá! – Nói rồi cô ấy toan bước đi!

- Thôi đc rồi, ko tắm chung nữa. Vợ tắm đi!

- À thôi… chồng tắm đi!

- Ko đc! Tắm sau rồi lại ngủ trong đó như hôm qua ý à. Vợ tắm đi!

Hí hửng từ trong bồn tắm ra, với ý nghĩ hôm nay cô ấy ko trốn đc tôi đâu. Nhưng vừa ra đến giường đã thấy cô ấy ngủ rồi. Tôi trèo lên giường, khẽ đưa tay gạt mấy lọn tóc rối của cô ấy, rồi nhẹ nhàng lứơt tay trên đôi má ửng hồng của cô ấy. Rõ ràng là cô ấy cảm nhận đc tất cả mà. Rồi khi bàn tay lướt đến đôi môi hồng tôi cúi đầu hôn nhẹ lên đó một nụ hôn phớt qua môi. Đôi tay cô ấy khẽ nhúc nhích. Hì, cam đoan là cô vợ tôi giả vờ ngủ rồi. Tôi hắng giọng.

- Sao vợ mình hôm nay ngủ sớm thế nhỉ? Nhưng thôi, ngủ cũng có cái hay của nó. Mình phải tận dụng cơ hội mới đc. – Nói rồi tôi khẽ cúi đầu xuống người cô ấy giả vờ như mình đang giở trò. Ngay lập tức cô ấy vùng dậy, vớ lấy cái gối ôm chặt.

- Chồng định giở trò gì hả? – Giọng cô ấy run lên.

- Uả tưởng vợ ngủ rồi mà! Hì, vợ là vợ của chồng sao lại bảo chồng giở trò. Vợ phải thực thi nghĩa vụ của người vợ chứ!

- Ko đc! Chồng mà làm gì vợ gọi mẹ đó!

- Để mẹ biết là vợ chồng mình chưa hề ngủ với nhau bao giờ à?

- Đồ đểu! – Nói rồi cô ấy quẳng cái gối vào tôi!

- Vì vợ, chồng phải đểu hôm nay mới đc!…

- Á, cứu tôi với!…

- Ko ai cứu đc vợ đâu!

- Chồng mà lại gần vợ giết chồng!

- Vợ còn chạy nữa, chồng mà bắt đc thì vợ cũng chết với chồng!…

Cứ thế hai đứa chúng tôi rượt đuổi nhau trong phòng. Những tiếng ùynh uỵch, la hét vang rõ khắp nhà.

- Cuối cùng thì cũng tóm đc vợ rồi!

- Buông vợ ra đi!…

- Vợ chồng mày làm cái gì đó hả? – Mẹ tôi đẩy cửa bước vào. Tôi vội vã buông vợ ra. Nhìn căn phòng tan hoang, vợ chồng tôi lại đang giằng co nhau trên giường. Mẹ tôi lại gầm lên:

- Chúng mày muốn chết à? Vợ mày đang có thai đó.

- Tụi con có làm gì đâu!

- Lại còn ko nữa!… Thanh Mai vào ngủ với mẹ.

- Cái gì vậy mẹ?

- Còn gì ở đây nữa? Muốn ngủ đợi khi nào đẻ xong cho chúng mày ngủ tha hồ. – Thanh Mai nhìn tôi mếu máo. Gì chứ, đợi đến lúc cô ấy đẻ xong thì chắc cả đời cũng ko đc ngủ cùng nhau!

Sáng, chưa kịp mở mắt đã bị Thanh Mai chạy vào phòng đánh thức:

- Anh ơi, chết rồi, mẹ bắt em đi chợ cùng mẹ mua đồ ăn, trưa làm cơm dì Hương đến chơi!

- Thì em cứ đi chứ sao! – Tôi ngái ngủ!

- Chồng với chả con! Người ta sắp chết rồi đây này!

- Xong chưa Thanh Mai! Làm cái gì mà lâu thế? Ngủ trong nhà vệ sinh rồi à? – Tiếng mẹ tôi từ dưới nhà vọng lên!

- Dạ con xong ngay đây!… Anh ơi làm thế nào đây? – Tôi ngồi dậy, thở dài một cái.

- Thì em cứ đi chợ cùng mẹ đi!

- Thế còn lúc trưa nấu cơm?

- Đi đi, rồi về anh khác tính cho.

- Ơ con Thanh Mai, nhanh lên!

- Dạ con xuống đây!… Chồng nhớ đấy nhá!

- Rồi rồi… – Tôi trả lời bâng quơ rồi lại ngủ tiếp mà ko hề biết rằng sắp có chuyện rồi!

-----

Cô con dâu chẳng ưa nổi !

Vừa mới thức giấc bước xuống dưới nhà, tôi giật mình khi thấy Thanh Mai đang khệ nệ bê một làn đầy thức phẩm và rau xanh. Vội chạy xuống đỡ hộ cô ấy một tay, tôi vội hỏi mẹ:

- Hôm nay có vụ gì mà mẹ và Thanh Mai mua lắm thứ thế? Định mở tiệc ạ? – Thanh Mai quay ngoắt ra nhìn tôi.

- Hôm nay dì Hương mày mới bay từ Mỹ về đây. Hôm đám cưới mày dì ko về dự đc nên hôm nay tranh thủ thời gian bay về xem mặt cháu dâu. – Tôi quay sang nhìn Thanh Mai bắt gặp ngay cái lườm cháy da mặt của cô ấy. Rõ ràng là sáng cô ấy đã nói với tôi rồi mà. Chết thật, phen này tôi tiêu với cô ấy rồi. Trước khi vào phòng mẹ tôi còn dặn dò – Nấu ngon ngon vào, đừng để ****** xấu hổ với dì. Dù dì thì cũng là con dâu quý của cả họ đấy! – Tôi chả hiểu sao mẹ tôi phải nói thế. Cô dâu quý của cả họ thì sao. Nói thế chứ mẹ tôi về quê đc mấy lần. Tôi nghi lắm, chắc mẹ tôi chót khoe mẽ gì về cô con dâu với dì Hương đây! Đang miên man suy nghĩ tôi giật mình bới cái véo tím tay của cô vợ.

- Tính sao với chỗ này đây? Em ko biết đâu! – Cô ấy phụng phịu.

- Anh cũng ko biết!

- Cái gì? Sao anh bảo anh sẽ nghĩ cách hả?

- Ờ thì anh vẫn nghĩ mà nhưng ko ra!

- Em ko biết! Em ko biết đâu! Tại anh đó! Hôm qua gạt mẹ nên giờ em mới khổ thế này. Tí nữa ko nấu nổi thì em chết!

- Mệt nhỉ? – Tôi thở dài. – Mà ko sao, hay em cứ thử nấu đi, biết đâu ăn đc!

- Nấu kiểu gì em ko biết! À đúng rồi! – Cô ấy cười tinh ranh,

30 phút sau.

- Nhanh lên bà…. Khẽ khẽ thôi, kẹo mẹ tôi biết!

- Rồi! Mà bác ở trong phòng thật chứ? Nhỡ nhìn thấy là tiêu đó.

- Em biết rồi, vào bếp nhanh lên chị.

Đó, cô vợ quý của tôi lại giở trò tinh quoái rồi đấy. Cô ấy gọi cô bạn yêu quý nổi tiếng nấu ăn ngon ở lớp đến nấu giùm cô ấy. Trong khi hai cô nàng hi hoáy ở dưới bếp thì tôi phải làm nhiệm vụ anh bảo vệ canh gác ko cho mama có dịp “đột kích” vào trong bếp. Đang tu trai nước lọc, căn bản vừa ăn sang xong chưa kịp uống nước nên hơi khát. Tôi tu ừng ực. Đang tận hưởng cái cảm giác mát lạnh của dòng nước trôi xuống cổ họng thì tiếng mẹ tôi khiến tôi giật mình, ho sặc sụa.

- Con trai bao nhiêu tuổi rồi mà ăn uống kiểu thế hả?

- Mẹ… mẹ… – Tôi cố gắng nói to để Thanh Mai và cô bạn của cô ấy có thể nghe thấy.

- Thanh Mai đang trong bếp hả? Để mẹ vào xem nó nấu nướng thế nào.

- Ko, ko cần đâu mẹ. Mẹ cứ trong phòng nghỉ ngơi, tất cả cứ để vợ con nấu là đc!

- Thôi, một mình nó nấu sao xuể. – Nói rồi mẹ tôi bước vào bếp. Tôi vội vã chạy theo.

- Mẹ… mẹ à? – Thanh Mai rối rít. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Trong phòng chỉ có mỗi Thanh Mai, tôi ko thấy cô bạn của vợ đâu cả. Ko biết là đã lú ở đâu rồi.

- Nấu đc ko? Để mẹ giúp một tay.

- Dạ đc mà mẹ. Mẹ cứ vào phòng nghỉ ngơi đi ạ. Con nấu một loáng là xong.

- Á! Rán! – Tiếng la thất thanh từ trong góc tủ. Cô nàng với cái áo dính đầy mạng nhện vừa chạy ra vừa vung tay nhảy tưng tưng trong phòng bếp trc con mắt kinh ngạc của mẹ tôi và 4 con mắt đầy sợ hãi kiêm thất vọng của tôi và vợ. Thế là cô bạn tốt giết chết chúng tôi rồi!

Sau khi tiễn bạn về, Thanh Mai thất thểu bước vào nhà. Mẹ tôi ngồi trên ghế với ánh mắt đầy quyền uy và thật đáng sợ.

- Anh chị giỏi lắm! Gạt cả bà già này cơ đấy!

- Chúng con ko dám ạ. – Đôi mắt sắc lạnh, chẳng mấy thiện cảm gì mẹ tôi dành cho Thanh Mai.

- Cô mà lại còn ko dám sao? Ngay từ đầu tôi đã ko ưa gì cô rồi. Nhưng thôi, nghĩ là giờ thì cô cũng là con trong nhà, tôi coi như con gái. Cô ko biết thì bảo ko biết, lại còn bày trò gạt tôi. Nghĩ tôi ghê gớm quá sao? Sợ tôi chê cô con dâu đoảng, vụng về, kém kỏi? Đó là sự thật, anh chị định giấu tôi đến bao giờ. Định suốt ngày nhờ người đến nấu hay ra quán mua về? …Anh chị tưởng tôi đã hết giận chuyện hôm qua rồi sao? Tôi ko biết cô hay ho, tài giỏi thế nào nhưng tôi thấy kể từ ngày quen cô thằng Lâm càng ngày càng tệ. Tôi chưa nói đến chuyện hai anh chị dám qua mặt hai mụ già chúng tôi mà mang bầu. Chỉ cần hôm qua, nghe thằng Lâm nó nói mẹ nó để bảo vệ cho cô vợ yêu quý, bà hoàng của nó là cũng đủ biết rồi!

Thanh Mai lặng im ko nói gì cả. Tôi cũng ko thấy cô ấy khóc như mọi lần nhưng đôi mắt thì buồn và chắc uất ức lắm.

- Mẹ nói gì vậy?

- Tôi nói gì anh chị tự hiểu. Thôi, giờ thì tập trung vào nấu nướng dì Hương sắp đến rồi.

Tôi liếc nhìn Thanh Mai, cô ấy khẽ nở nụ cười gượng gạo. Tôi bỗng thấy lòng mình đau nhói. Ở bên cạnh cô ấy mà tôi cũng chẳng giúp gì đc cho cô ấy. Để cô ấy phải chịu những lời nói nặng nề của mẹ. Gìơ thì tôi biết vì sao cô ấy ko khóc. Vì những giọt nước mắt đã chảy ngược vào lòng trong sự uất ức và cay đắng.

- Thằng Lâm, ra ngoài mua ít bia Hà Nội đi, nhà hết rồi! Còn Thanh Mai, mang thịt gà ra chặt đi!

- Dạ!

- Thôi để tí con về chặt cho.

- Thôi khỏi, có mỗi chặt thịt gà cũng ko biết chặt thì làm ăn gì. Thôi anh đi mua bia nhanh lên.

Tôi mua bia về đã thấy dì Hương đến. Dì tôi lấy chồng Mỹ nên ở Mỹ sống cùng chồng luôn. Đám cưới tôi có điện sang mời dì nhưng vì dì tôi và ông chồng người Mỹ bận tối mắt tối mũi, ko về dự đám cưới của tôi đc. Thu xếp xong công việc là dì bay về đây luôn. Còn ông chồng Mỹ của dì thì hiếm hoi lắm mới cùng dì về Việt Nam. Lần này cũng vậy, thấy có mỗi dì thôi.

- Dì đến rồi đó ạ? Đi đường vất vả ko dì?

- Mệt mỗi lúc ngồi máy bay thôi. Đáp xuống sân bay Hà Nội là khoẻ ngay. Đúng là về Việt Nam, về với quê hương, bao mệt mỏi nó tan biến hết.

- Dì mà cũng yêu quê hương ghê nhỉ? Yêu thế sao còn chọn sống ở Mỹ làm gì?

- Bác thật buồn cười. Tình yêu nó vĩ đại mà. Một khi đã yêu phải yêu hết mình chứ Lâm nhỉ?

- Cái này thì dì nó khỏi nói. Nó giỏi cái khoản này lắm. Nhờ thế mà tôi mới có đc cô con dâu… À giỏi giang, ngoan hiền.

- Khiếp quá cơ. Cháu dâu chặt thịt gà xong chưa? Để xem cháu dâu tôi thế nào mà bà chị tôi khen ghê lắm.

- Thật ạ?

- Thật mà!

- Thôi thôi, dì… dì để cháu nó còn vào hộ vợ nó.

- Trời, quan tâm con dâu ghê. Phen này chắc cháu dâu tôi đẹp người đẹp nết lắm đây. Vừa lòng đc chị tôi là hơi bị đc đó! – Tôi chẳng hiểu nổi dì tôi đang nói gì chỉ biết rằng mẹ tôi có vẻ lúng túng lắm. Tôi cá là mẹ tôi đang giấu giếm chuyện gì đây.

Thức ăn đã bày biện cả trên bàn. Chỉ thiếu mỗi món thịt gà nữa thôi.

- Thanh Mai chặt thịt gà xong chưa? Đem lên đi con.

- Dạ!

Hai phút sau tiếng “dạ” Thanh Mai cũng đem đc đĩa thịt gà lên. Dì tôi nhìn Thanh Mai cũng gật đầu cười khen xinh. Nhưng khi cháu dâu vừa mới đặt đĩa thịt gà xuống nụ cười trên môi dì tôi tắt lịm. Mẹ tôi thì tím mặt. Đĩa thịt gà nát tươm, nhìn đã chả buồn gắp. Thanh Mai chỉ biết cúi đầu lặng im. Mọi người cũng chả ai nói câu gì. Tôi buộc phải lên tiếng.

- Tay vợ cháu hôm qua bị đau. Thôi ko sao, toàn người nhà ý mà. Thanh Mai em ngồi xuống đi.

Cả buổi, ko khí gia đình chẳng mấy vui vẻ gì. Dì tôi nhìn Thanh Mai và liên tục đưa mắt thắc mắc với mẹ tôi. Cuối bữa cơm, trong lúc Thanh Mai ở dưới bếp rửa bát, trên nhà, dì tôi khẽ thắc mắc:

- Sao cháu dâu khác hẳn những gì em tưởng tượng thế. Đúng là xinh nhưng…

- Sao dì hỏi nhiều thế nhỉ? Con dâu tôi nó vụng về thế thôi. Nó ko duyên dáng, giỏi giang như tôi đã kể vời dì đc chưa?

- Ơ… Sao chị lại giận chứ.

- Ko giận sao đc! Dì đang cười vào mặt tôi chứ gì? Rằng tôi kén cá chọn canh giờ lại vớ phải một đứa con dâu vụng về, chẳng làm nổi cái gì, đến chặt thịt gà cũng ko xong! – Mẹ tôi vừa dứt lời thì dưới bếp: “Xoảng” – Âm thanh đủ giết chết bao người!
Bình Luận (0)
Comment