Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi

Chương 24

Tôi đau!

Những tháng ngày lặng lẽ trôi. Trôi trong sự bình yên đến ngạt thở. Chẳng còn những bữa cơm đợi tôi đến ngủ quên trên mâm. Chẳng còn những đêm ko ngủ muốn đưa tay ôm lấy chồng nhưng ko thể. Chẳng còn những sáng lén lút ngắm chồng từ sau lưng mỗi lần chồng ra xe đi làm. Chẳng còn những cử chỉ yêu thương, quan tâm để rồi lại bị từ chối phũ phàng. Đây chẳng phải là những điều tôi muốn đó sao? Nhưng sao tôi lại thấy khó chịu và ngạt thở đến vậy?

Cái bụng vợ tôi giờ đã to lắm rồi. Cũng 7 tháng rồi chứ có ít gì đâu. Cô ấy vẫn đi làm đều. Tiền lương cũng như tiền thưởng của cô ấy ngày một tăng. Cô ấy ở khách sạn làm tốt công việc nên hay được thưởng lắm. Mà tôi chẳng biết khách sạn cô ấy sao bắt nhân viên làm việc nhiều dữ vậy. Mấy tháng nay rồi tôi chẳng thấy cô ấy có ngày nghỉ nữa.

Đêm đã khuya lắm rồi. Cũng hơn 12 giờ đêm rồi mà. Nhưng hôm nay vợ tôi hình như mất ngủ, cứ trở qua trở lại ko yên.

- Em làm sao à?

- Anh chưa ngủ ạ?

- Em trở qua trở lại thế thì sao ngủ đc!

- Vâng, em biết rồi!

- Ý anh ko phải vậy! – Tự dưng tôi cáu. – Em đi làm mệt quá à? – Rồi cũng ko hiểu sao tôi lại dịu giọng ngay.

- Ko! Thực ra…

- Sao vậy?

- Em thèm dưa chua muối! Nhưng nhà ko có! – Trời, đang đêm thế này tự dưng lại thèm ăn dưa chua muối là sao?

- Em cố đợi đến sáng chứ gìơ này làm gì có dưa chua muối!

Cô ấy im lặng ko nói gì cả. Cô ấy cũng chẳng còn cựa quậy trở mình nữa. Nhưng sao chính tôi lại khó chịu ko ngủ đc thế này.

12 rưỡi đêm ko một siêu thị hay một cái chợ nào mở cửa.

- Bác ơi siêu thị này đóng cửa rồi ạ? – Tôi hỏi ông bà bán trà đá đêm vỉa hè. Tôi hỏi vậy vì siêu thị vẫn sáng đèn nhưng cửa thì đóng im ỉm.

- Muộn thế này họ đóng rồi. Họ đang kiểm kê lại hàng hoá. Mà cậu mua gì đêm khuya thế này? – Bác trai nhíu mày hỏi tôi.

- Dạ cháu muốn mua dưa chua muối. Vợ cháu nghén.

- Cậu gặp may rồi đó! – Bác gái nhìn tôi cười.

Tôi lái xe về nhà với một túi lớn dưa chua muối. Thật may mắn cho tôi khi gặp vợ chồng ông bà bán trà đá. Nhà họ ngay gần và có một vại dưa chua muối vừa đến độ ăn. Tôi vẫn còn nhớ cái nắm tay của bác trai.

“- Cậu thật giống hình ảnh tôi 3 chục năm về trc. Tôi đã phải đạp xe hơn 12 cây số giữa đêm như thế này về bên ngoại lấy dưa chua muối cho vợ ăn. Bà ấy nghén cũng thích ăn dưa chua muối y như vợ cậu vậy! – Rồi ông ấy mỉm cười. – Đó cũng là hạnh phúc đó cậu. Hạnh phúc vì mình cũng gánh giùm vợ chút nhọc nhằn khi phải mang nặng đẻ đau đứa con!”

Những lời bác trai cứ xoáy sâu trong đầu tôi. Từ ngày vợ tôi mang thai đến giờ. Đây là lần duy nhất tôi nghĩ đến vợ. Tôi ko quan tâm là cô ấy ăn những gì, nghén cái gì và mệt mỏi ra sao. Có lẽ chỉ vì tôi ko phải là cha đẻ của cái thai!

Vợ tôi ngạc nhiên lắm khi thấy tôi gọi dậy với một bát dưa chua muối to đoành.

- Dưa chua muối? Anh kiếm chúng ở đâu vậy?

- Hỏi nhiều làm gì? Ăn đi! – Tôi cởi áo khoác và leo lên giường nằm.

- Cám ơn anh!

- Ừ.

Tôi leo lên giường ngủ nhưng đôi mắt vẫn hướng nhìn về phía vợ. Cô ấy ăn những miếng dưa ngon lành lắm. Nhưng sao bất chợt tôi nhận ra có những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má vợ.

Vợ tôi trở dạ. Đó là cái tin tôi đc thông báo khi đang ngồi trong phòng làm việc. Ko hiểu sao, lúc đó đầu óc tôi chỉ nghĩ đến việc lao xe đến bệnh viện thật nhanh. Trong khi từ trc đến giờ chưa một phút giây nào tôi mong cái thai ấy ra đời cả!

Tôi vừa chạy đến cũng là lúc nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong phòng đẻ. Những giọt mồ hôi vẫn còn vương trên trán.

- Nào, bố đâu rồi ra bế con này! – Bà y tá trao tay tôi đứa con. Qúa bất ngờ khi đứa bé lại đc trao tay cho tôi đầu tiên. Một đứa bé gái da trắng như mẹ. Mũi nhỏ như mẹ. Cái miệng đỏ như mẹ. Bất chợt tôi thấy cái miệng nó hình như cười. Tôi ko biết nữa. Cảm giác thật lạ. Nhưng hạnh phúc ư? Nếu nó là con đẻ của tôi thì có lẽ tôi đã la lên vì sung sướng. “Xem này, con tôi đó!”. Nhưng sự thật thì ko thể thay đổi.

Mẹ tôi ẵm đứa cháu gái nhỏ bé trong lòng. Bà sung sướng cùng với bà thông gia.

- Xem này, cháu gái của chúng ta xinh quá!

Hoàng Lệ Dương. Đó là cái tên mà vợ tôi cứ nhất quyết đặt cho đứa con gái đầu lòng. Mọi người ai cũng bảo, con gái đặt tên gì mĩ miều cho nó vào, chứ sao lại đặt tên Dương, lại còn có chữ Lệ đằng sau. Nhưng cô ấy vẫn cứ nhất quyết đặt thế.

Trong nhà, giờ lúc nào cũng có tiếng trẻ con khóc. Mà cũng thật tệ. Vợ tôi mất sữa. Ko hiểu sao, mẹ tôi tầm bổ, mua đủ loại thức ăn lẫn cắt thuốc cho cô ấy uống mà vẫn bị mất sữa. Thực ra thì cũng có cái này khó nói. Vợ tôi ko có đầu ti cho con bú nên nó lười bú, chỉ bú đầu ti có sẵn từ cái bình bú thôi. Thành ra vợ tôi mất sữa dần. Và giờ thì phải nuôi hoàn toàn bằng sữa ngoài. Cô tôi ở xa đến thăm. Thấy vậy, cô mắng:

- Sữa mẹ là cái quý giá nhất cho con, vậy mà lại để mất. Lúc mang thai, giữ ko cho chồng động vào người chứ gì? Gìơ thì xem đấy. – Vợ tôi nghe cô mắng chỉ biết cúi đầu ngậm ngùi. Tôi thấy lòng bỗng nặng trĩu thay vợ. Những lời cô mắng cứ nhỉ chỉ vào tôi vậy. Đã bao tháng nay, cũng hơn 9 tháng rồi, tôi xa lánh, lạnh nhạt, hắt hủi vợ. Đã hơn 9 tháng rồi, tôi chẳng một cử chỉ yêu thương vợ. Đã hơn 9 tháng rồi tôi quên mất bổn phận làm chồng!

Hôm nay là tròn tháng bé Dương. Mẹ tôi làm mấy mâm cơm mời họ hàng và bạn bè vợ chồng tôi đến dự lễ đầy tháng bé. Mọi người đến dự đông đủ lắm. Ai cũng cho quà lẫn mừng tiền cho bé Dương. Cậu Đức là ghê nhất, đến từ rất sớm, mang hẳn một cái xe đẩy to đoành phải trẻ mấy tháng mới dùng đc. Bé Hy – Un thì nằng nặc bắt mẹ Thanh Trúc đưa đến ngủ từ tối hôm trc với em Lệ Dương.

- Con đến sớm thế em bé đòi quà thì con làm thế nào? – Thanh Trúc hỏi khó con.

- Dạ, con tặng em con búp bê này. – Bé Hy – Un giơ ra con búp bê mà ba mới mua cho.

- Nhưng em bé chưa biết chơi búp bê.

- Thì con giữ hộ, khi nào em lớn con đưa cho em! – Thế là cả nhà lại đc cười những trận cười vỡ bụng vì bé Hy – Un.

Mọi người đến, ai cũng đòi bế em bé.

- Ôi choa, cái miệng giống mẹ quá! Da trắng giống mẹ nữa. Nhưng nhìn giống bố hơn.

- Ôi giống bố quá!

- Mắt giống bố chưa này!

-…

Tôi nghe thấy ko ít những lời khen đó. Và tất nhiên tôi chỉ biết cười trừ. Thiết nghĩ nếu Huy mới là chồng vợ tôi thì chắc những lời này lại đc dành cho cậu ta ngay. Phải rồi, khi người ta tin tưởng một điều gì thì người ta sẽ thấy đúng như vậy. Tôi ko nhớ đã đọc điều này ở cuốn sách nào nữa.

Bữa tiệc đầy tháng kết thúc với bao tràng cười và những trận cụng rượu mệt lử. Tôi leo lên giường ngủ một giấc đến tận chiều mới tỉnh.

- Anh tỉnh rồi à?

- Ừ.

- Em muốn nói chuyện với anh.

- Chuyện gì thế?

- Cám ơn anh vì tất cả nhé!

- Gì vậy?

- Hì. – Cô ấy cười thật lạ. – Em biết chúng ta ko thể cố gắng đc nữa. Cám ơn anh đã để em đc ở đây cho đến khi bé Dương sinh ra tròn tháng tuổi. – Bất chợt tôi chột dạ. – Em nghĩ mình nên chia tay. – Tim tôi co thắt. Đau nhói. – Anh đọc rồi kí vào nhé. – Cô ấy đưa ra trc mặt tôi một tờ giấy. Đơn li dị.

- Thanh Mai! Em… Thế còn mẹ! – Cuống họng tôi run lên. Men rượu còn vương trong miệng chợt nồng nặc đến khó thở.

- Mẹ biết mọi chuyện rồi.

- Em nói với mẹ rồi sao?

- Ko! Mẹ… Mẹ biết từ mấy hôm nay rồi. Mẹ đồng ý cho em ra đi. – Cô ấy lại cười.

Thế thì chẳng còn gì để níu kéo cuộc hôn nhân này nữa rồi. Tôi làm sao có cái quyền giữ cô ấy lại chứ! Chính tôi đã từng nói tình yêu của chúng tôi chết rồi mà. Tôi ko còn yêu cô ấy nữa mà. Tôi đã bỏ mặc cô ấy suốt bao ngày tháng qua. Và đây chẳng là điều gần như tôi mong mỏi suốt bao tháng qua còn gì?

Tôi cầm bút. Những trang giấy chữ chợt nhoè đi. Tôi khóc à? Đâu có! Làm gì có giọt nước mắt nào rơi. Nhưng sao tôi thấy mắt mình cay thế. Tim tôi đau thế này? Tôi thấy khó thở. Tôi dừng bút sau dòng chữ kí tên mình. Vậy là hết rồi. Chúng tôi đã li dị!

Vợ tôi cầm tờ giấy li hôn, sách vali đã chuẩn bị từ bao giờ đi xuống phòng. Tôi chạy ra đến cửa phòng. Nhìn xuống. Mẹ tôi đã bế cháu và chuẩn bị sẵn quần áo tã lót chờ vợ tôi. Đôi mắt bà đỏ hoe.

- Mẹ! – Cô ấy đặt vali xuống đất, ôm chầm lấy mẹ tôi. – Con xin lỗi mẹ!

- Phải cứng rắn lên con. Ko đc khóc. Khóc là con bé nó khóc theo đấy. – Mẹ tôi nói thế nhưng nước mắt bà đã chảy thành hàng. Lâu lắm rồi tôi mới thấy mẹ tôi khóc.

- Mẹ ơi! Tha thứ cho con mẹ nhá!

- Ừ. Mày vẫn là con dâu mẹ. Lệ Dương vẫn mãi là cháu nội mẹ! Biết chưa!

- Mẹ! – Cô ấy lại siết mẹ tôi chặt hơn.

Cổ họng tôi đắng ngắt. Người tôi ko còn đủ sức để lết xuống cầu thang. Trái tim tôi như có ái đó nhẫn tâm đưa tay bóp nghẹt. Vợ tôi bước đi. Cánh tay tôi giơ ra trong tuyệt vọng. Cô ấy ở xa tôi quá rồi. Tôi ko còn đủ sức để giữ cô ấy lại rồi. Người con gái tôi đã yêu, yêu tha thiết. Người con gái tôi đã từng hứa sẽ che chở và đem đến hạnh phúc cho cô ấy. Người con gái ấy đã xa tôi thật rồi. Nước mắt tôi chảy dài. Nước mắt đàn ông khóc cho chính người mình yêu. Khóc cho chính sự yếu hèn của một kẻ ngu ngốc, của một kẻ luôn tự dối lòng, của một kẻ muốn chà đạp, muốn làm tổn thương cho chính người mà mình yêu. Để rồi kẻ đau nhất chính là mình!
Bình Luận (0)
Comment