Giới Thiệu Nhân Vật • Anh: Triệu Hoàng Minh, 18 tuổi, là một vị Bác sĩ trẻ đa tài. Trung tình, chỉ yêu mình cô. Và mắc chứng bệnh " Nghiện vợ..!!" • Cô: Trương Ngọc Uyển Nhi, 16 tuổi, là một nữ sinh lớp 10. Rất ghét tên chồng hắc ám của mình. Nhưng song song với cái ghét ấy là vô vàn yêu thương!!!<<< chú ý chú ý. Để tránh hiểu lầm. Mình xin đính chính lại một sự việc là.... Hai nhân vật chính của chúng ta thành vợ chồng khi anh đã 20 tuổi, cũng như cô đã 18 tuổi... Đây cũng coi như là không vi phạm pháp luật đúng không nhỉ!!! Ahihi >>> Trên đây là hai nhân vật chính trong truyện. Ngoài ra còn một số nhân vật phụ khác mình sẽ nói sau khi có vai của họ!!!______ Chúc các bạn đọc truyện vui vui vẻ vẻ_____=>lề: Các Bạn đọc rồi rút ra nhận xét truyện cho mình nha!!Có gì mình còn sửa chữa rút kinh nghiệm dài dài..!! <=Sáng sớm, trong tiết trời mùa Đông lạnh giá, từng cơn gió lạnh buốt cấu xé da thịt người. Có một cô bé, mặc trên mình bộ đồng phục cấp 3. Phải, cô đã là một nữ sinh lớp 10, cô cũng đã biết yêu, biết nhớ một người đến sâu lặng.
/ Ting Ting / tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại reo.
- " Vợ ngốc, sáng vui vẻ, ấm áp, tràn đầy niềm vui. "
Tin nhắn ngẵn ngủi, cũn cỡn nhưng khiến cho tâm trạng ai đó kia hạnh phúc đến mức chỉ muốn hét lên. Khẽ cười mỉm. Cô nhắn lại
-" Ai ngốc hả? Còn nữa mùa Đông lạnh giá thế này lấy đâu ra mà ấm được cơ chứ? "
Cô nhắn tin lại và tiếp bước tiến vào sân trường. Bỗng có một cánh tay rắn chắc kéo cô lại phía sau, do bị kéo đột ngột, cô ngả người vào tên con trai đó.
- Như vậy đã ấm chưa vợ ngốc _ Vừa nói, anh vừa ôm chặt lấy cô, trao hơi ấm của mình sang thân nhiệt lạnh cóng của cô.
- Ai ngốc chứ < lấy tay đập vào ngực anh > lần sau mà nói em như vậy, em sẽ...
-Sẽ làm sao? _ Anh chen ngang.
- Sẽ tránh xa anh mãi mãi...
Nói rồi cô vụt ra khỏi vòng tay ấm áp của anh mà tung bay, chạy nhảy như con chim con.
Cũng chính từ giây phút ấy, câu nói ấy đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.
_______
- Aaaa.... Mẹ ơi con đau bụng quá. _Cô hét.
- Sáng con có ăn bậy cái gì không?_ Mẹ cô nói bằng cái giọng trách mắng
- Con không. Sáng nay con ăn cháo mẹ nấu mà. < Chu môi lên cãi >
Còn lữa, mẹ ơi càng ngày con càng thấy đau hơn mẹ ạ. Chắc con chết mất.
- Thủi thui cái miệng cô. Đau như thế nào để tôi đi mua thuốc cho mà uống.
Mẹ cô quan tâm. Bà chạy đến tủ thuốc lấy ra lọ dầu gió và xoa vào bụng cô, " Có thấy đỡ hơn chưa?" Bà hỏi.
- Dạ, vẫn đau mẹ ơi. Con đau lắm. _ Cô nói đến phát khóc.
- Ukm, hay con uống thuốc giảm đau đi, mai có gì mẹ kêu chị chở con đi khám...
- Dạ. Mẹ à, con sẽ không sao chứ?
Nước mắt cô rưng rưng, tay cô bấu chặt lại với nhau " Đúng thế, con đừng lo, không sao đâu!" Mẹ cô an ủi, lấy cho cô viên thuốc giảm đau cùng cốc nước, sau khi chờ cô uống xong bà kéo mềm đắp cho cô rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi uống thuốc xong, cô thấy cơn đau cũng tan biến dần. Lấy chiếc điện thoại, cô bắt đầu truy tìm danh bạ, nhắn tin với anh.
Nhưng cô nhắn mãi, nhắn mãi mà anh không trả lời. Cô giờ đây rất muốn kể với anh về việc cô bị đau bụng, rất muốn được anh quan tâm. Nhưng càng chờ, cô càng cảm thấy tuyệt vọng.
______
Sáng hôm sau.
- Con thấy đỡ chưa?_ Mẹ cô hỏi
- Dạ, cũng đỡ rồi mẹ ạ! Mà mẹ này, con không đi khám có được không mẹ?
Cô hỏi, hai tay bấu chặt vào nhau, cô cảm thấy rất sợ, nhỡ may cô bị bệnh gì đó thì sao?
- Không được, mẹ đã bảo chị rồi. Con ăn tô cháo này đi, chút xíu chị qua rồi hai chị em đưa nhau đi khám.
Mẹ cô nói rồi mang quần áo của cả nhà đi giặt. Mẹ cô là thế, bà rất thương con cái, bà rất giảm dị, bà nhận những cái xấu, cái bẩn về mình, còn dành những cái đẹp, cái ngon cho chồng con... Bà đã hi sinh quá nhiều cho mái ấm này rồi..
/ Pim Pim / Tiếng còi xe kêu.
- Dạ thưa mẹ con đi.
Nói rồi cô chạy ra ngoài cửa và leo lên xe chị gái mình. Trên đường đi, cô không ngừng lo lắng. Tối hôm qua cô đã gặp một cơn ác mộng. Cô bị bệnh, một căn bệnh có tỉ lệ sau phẫu thuật có thể sống sót là 0%. Tức là dù có phẫu thuật hay không thì cô vẫn phải chết.
Cho đến bây giờ đây, cô vẫn cảm thấy rất sợ, cô sợ những điều trong cơn ác mộng đó là sự thật. Cô thật sự là rất sợ.
- Đến nơi rồi. Em mau xuống xe đi. Chị đi gửi xe rồi hai chị em mình cùng vào.
Chị cô nhẹ nhàng nói, cô chỉ biết cúi đầu làm theo những gì chị cô chỉ dạy, xuống xe, đứng dịch sang một bên, chờ cho chị cô gửi xe xong rồi cùng đi vào.
- Bác sĩ Triệu, phiền anh có thể khám bệnh cho em gái tôi có được không ạ? _ Chị cô nói
- Ô! Là chị sao? Còn đây là Uyển Nhi hả? _ Anh chào hỏi
- Um. Phiền cậu khám cho em tôi, nó bị đau bụng từ tối qua, có dùng thuốc giảm đau rồi.
- Thuốc giảm đau?
- Dạ đúng vậy, hôm qua em đau quá không chịu được lên đã uống một viên. Có sao không ạ?_ Cô thắc mắc.
- Không sao, em mau vào phòng đi, anh khám cho.
Nói rồi anh dẫn cô vào trong phòng khám bệnh...
____ 20" sau____
- Có chuyện gì sao anh?_Cô lo lắng khi thấy nét mặt anh trầm xuống.
- Em, em... Em bị mắc một chứng bệnh rất lạ. Anh chưa gặp qua trường bợp này bao giờ.
- Anb nói vậy là sao? Vậy em..._ Cô bàng Hoàng
- Xin lỗi, anh không dám nói trước, nhưng, anh nghĩ em lên chuẩn bị tâm lí trước, có lẽ em chỉ sống được trong vòng chưa đầy một tháng tới...
/ ĐOÀNG/ đầu cô như muống nổ tung... Gì chứ? Còn 1 tháng thôi sao? Vậy cô biết sông sao đây?
- Anh chắc chắn là không nhầm chứ? _ Cô nghi ngờ
- Anh khẳng định, đây là giấy xét nghiệm, em xem đi.
Nói rồi anh đi ra hướng cửa sổ đứng, bỏ lại cô một mình hiu quạnh, nhìn vào tờ giấy xét nghiệm mà nước mắt cô không ngừng rơi.
Căn bệnh lạ, là gì đây? Tại sao cô lại bị như vậy? TẠI SAO???