" Nếu là yêu... Thì... Anh đã không như thế. Nếu là ghét... Thì... Anh đã không như vậy. Nếu đã hận... Thì xin... Đừng đối xử như thế. Và... Nếu đã hết... Thì xin... Đừng níu kéo như vậy. "Cô lặng bước một mình nơi hành lang hẻo lánh. Nơi đây chật vật một mình cô. Mỗi bước chân của cô, thấy sao mà khó khăn quá. Cô không khóc, thay vào đó là một nụ cười nhẹ. Từng giọt mồ hôi lấm tấm thấm vào áo cô....
Ngay từ giây phút cô quay người đi ngược hướng với đôi trai gái. Chàng trai từ giây phút ấy cũng thẳng tay vô tình đẩy người con gái ấy ra. Ánh mắt anh đượm buồn nhìn về phía cô. Trong lòng anh khi ấy dâng lên một niềm xót xa khó tả. Anh cảm thấy hô hấp cũng rất khó khăn.
- Xin lỗi... Là anh đã có lỗi với em...
- Không. Là do em tự nguyện.
Người con gái sau khi bị anh đột ngột đẩy ra ngoài cảm thấy bất mãn, nhưng khi nghe những lời anh vừa nói thì trong lòng như nở hoa " cuối cùng anh ấy cũng động lòng với mình. "
- Không... Ý tôi. Là cô ấy. Chứ không phải cô.
Ánh mắt anh hó hững nhìn người con gái trước mặt.
- Chúng ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Kết thúc đi.
- Không. Sao anh lại nói vậy? Chả phải lúc vưởi anh nói...
- Cái đó? Cô tin sao? Là tôi chỉ đóng kịch cho vui thôi. Cô tưởng cô có thể thay thế cô ấy trong lòng tôi được hay sao? Cô quá xem trọng mình rồi đó.
- Em có cái gì kém hơn cô ấy sao? Em xinh hơn cô ấy, quyến rũ hơn cô ấy, phong cách hơn cô ấy. Con nữa, chúng ta còn có hôn ước...
- Cái đó... Hôn ước có thể hủy. Còn về phần cô và cô ấy, trong mắt tôi, thứ gì của cô ấy cũng hơn cô. Một trời một vực.
Nói rồi anh bỏ đi lên sân thượng. Bỏ mặc một cô gái với hai hàng nước mắt lăn dài.
- Nhấn định anh sẽ phải hối hận khi đã đối xử với tôi như vậy. Nhất định sẽ có một ngày, anh thuộc về tôi.
Nói rồi cô gái quệt đi hàng nước mắt. Ngúng nguẩy bỏ lên lớp học.
Quay trở lại với nhân vật nữ chính của chúng ta nha!!!
Cô dừng chân tại phòng y tế của trường, nhưng cô lại không muốn vào đó chút nào. Cô lại đổi hướng đi đến vườn hoa hướng Dương của trường.
Nơi đây được trồng duy nhất một loài hoa, đó là hướng dương. Lời hoa có sức sống thật mạnh mẽ. Nó dám đương đầu, chống chọi với ánh nắng gay gắt của mặt trời.
Chọn một chỗ thoáng mát, có thể nhìn tổng quát cả khu vườn. Cô ngồi nhẹ xuống, khẽ nhắm mắt, tận hưởng từng cơn gió mát lạnh từ thiên nhiên ban tặng...
<<< xin được tua nhanh>>>
Tại nhà Uyển Nhi. - Mẹ, con về rồi...
Cô nói, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ. Đang định chạy vụt đến ôm mẹ mình thì...
- Con bé này, không nhìn thấy nhà đang có khách hay sao mà...
Mẹ cô trách hờn. Nhưng khi nghe được câu nói đấy. Người ta có thể nhận ra được tình cảm mà người mẹ dành cho người con gái là vô bờ như thế nào.
- Ô xin lỗi, con không cô ý.
Nói rồi cô cười thẹn thùng quay ra xem vị khách mà mẹ cô nói...
- Ô.... Là Bác sĩ Triệu? Anh đến đây làm gì?
- Ờ. Anh vô tình đi ngang qua khu A,thấy nhà em cũng ở gần khu này nên anh ghé qua luôn. Tiện thể xem tình hình sức khỏe em ra sao.
- Ồ. Em vẫn rất tốt. Anh xem. Người em cường tráng biết là bao, này nhá, sáng nay em vác hẳn một con heo luôn đó.
Cô nói, ánh mắt áng lên một tia chua sót rồi sau đó cũng được che đi bởi nụ cười rạng rỡ đó. Nhưng, mọi sự thay đổi đó của cô đều được anh thu hết vào tầm nhìn.... Bỗng nhiên, anh muốn làm gì đó cho cô, anh muốn cô sống hơn bao giờ hết, và anh muốn... Cô là của anh, anh muốn nụ cười ấy của cô, luôn thuộc về anh... Mãi mãi.
- Anh biết em khỏe rồi, nhưng đừng coi thường sức khỏe quá, em vẫn còn yếu, đừng vận động quá mạnh cũng như quá sức.
- Dạ em biết.
- Ừm. Mà chuyện học tập em dạo này sao rồi?
......
Cứ thế, cuộc trò chuyện cứ tiếp tục, hai người trò chuyện từ trên trời xuống dưới đất, từ mặt trăng lên mặt trời. Từ người quét lá cây đến tổng thống nước Mỹ... Vân Vân và mây mây.
Bất cứ câu chuyện gì dù hay hay dở, mọi thứ qua bàn tay cô đều biến thành trò cười hết.
- Anh không ngờ em lại có khiếu hài hước như vậy đó!!!
Anh cười ngặt nghẽo, gương mặt vì cười nhiêu quá mà đỏ lựng lên.
- Hihi. Chuyện thường mà. Còn nữa, em kể anh nghe, chuyện này còn thú vị hơn chuyện lúc nãy nhiều.
- Ừm ờ. Hihi. Em nói đi...
Cứ thế, hai người chúi đầu vào nhau, cứ hai ba phút họ lại cười phá lên. Cô thì không biết, chứ anh thì bị mấy câu chuyện của cô làm cho cười đến bể bụng...
- Thôi nào. Hai đứa nhìn có vẻ hợp đôi lắm đó. Nào anh Minh, anh có muốn nấy con gái tôi không? Nói sớm để tôi biết đường mà thu xếp. Kẻo không tôi lại làm mối nó cho thằng khác thì...
- Mẹ thì. Tự dưng sao lại nói chuyện này chứ? Con mới 16 tôi mà.
Cô nhõng nhẽo. Nhưng hai mái không khỏi ửng Hồng lên. Không biết tại sao? Khi nhìn những cử chỉ của cô, anh lại cảm thấy rất vui..
- Con đồng ý. Má, cho con xin phép được gọi Bác là mẹ được không?
- Ôi được. Vậy ta nói rồi nhá. Con bé bây giờ là của con, con muốn làm gì nó thì làm.
Mẹ cô nói, ánh mắt không ngừng hiện ra ý cười.
- Không được. Sao mẹ lại có thể quyết định như vậy cơ chứ? Mẹ hết yêu con rồi phải không?
- Ơ hay, cái cô này. Lại còn dám cãi mẹ nữa cơ à. Mau xuống dọn cơm lên đây nhanh.
- Mẹ... Ứ chịu đâu. Như vậy là không công bằng.
- Có công bằng hay không là do tôi hết. Nói rồi, từ nay ta sẽ nhận Bác sĩ Triệu đây làm con rể ta...