Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 117

Chương 117:

 

Mùi thuốc lá pha trộn với mùi rượu thật khó ngửi, trong lòng Dương Họa Y kinh hoảng: “Tôi uống!”

 

Cô cắn răng, cầm ly rượu, một hơi uống hết.

 

“Bốp bốp bốp”, ba người đàn ông vỗ tay: “Thật sảng khoái.”

 

Nói xong chúng còn muốn vỗ lên đầu vai của cô.

 

Dương Họa Y lùi về sau hai bước để né tránh, cảnh giác nhìn ba người đàn ông: “Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”

 

“Đương nhiên là có thể, trước giờ tôi nói chuyện đều luôn giữ lời hứa.” Người đàn ông cầm đầu khoát tay một cái lập tức nhường một bên cho hai người, để cho Dương Họa Y rời đi.

 

Cô đỡ Hạ Lan Châu, nhanh chóng rời đi.

 

Nhìn bóng lưng nhỏ yếu mà hốt hoảng, người đàn ông cười nham hiểm, hút điếu thuốc một cái rồi thổi ra khói thuốc, hàm răng vàng bị khói mù che kín, che giấu đi bộ mặt thật xấu xa không chịu nổi: “Đi thôi, nói lão tứ chuẩn bị, đừng để con mồi chạy mất, đây là do người ta bỏ ra một số tiền lớn bảo chúng ta làm, cũng không thể để xảy ra bất trắc gì được.”

 

Đi ra khỏi quán bar không khí mới trong lành hơn, lúc này Dương Họa Y mới thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, tớ đưa cậu về trước, sau này cậu cũng không thể uống rượu một mình thế được, không an toàn.”

 

Dương Họa Y cắn răng nói: “Sau này nếu cậu thật sự muốn uống thì cứ gọi tớ tới cùng uống với cậu, vẫn tốt hơn việc một mình cậu ỷ mạnh mà chạy tới cái nơi này.”

 

Dù tính cách của Hạ Lan Châu ngang ngược đến mấy thì cô ấy cũng là một cô gái.

 

Vừa rồi có nhiều người đàn ông vây quanh cô ấy như vậy, nếu có một người lòng dạ xấu xa thì cô ấy xong đời rồi.

 

Đặc biệt là ba người đàn ông vừa cản đường các cô, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.

 

Nhưng dù sao thì có thể đi ra được là tốt rồi.

 

“Họa Y, cậu thật tốt.“ Cả người Hạ Lan Châu đầy mùi rượu cựa quậy trên người cô: “Nhưng tớ không nghĩ sẽ để cậu thấy bộ dạng nhếch nhác của tớ thế này, cậu giúp tớ gọi một chiếc xe, tự tớ đi về có được không.”

 

Dương Họa Y bị cô ấy chọc giận đến bật cười, bây giờ Hạ Lan Châu còn muốn mặt mũi cái gì nữa.

 

“Không được, tớ đưa cậu về.”

 

“Nhưng dáng vẻ không thể chịu đựng nổi của tớ đều đã bị cậu nhìn thấy rồi, còn đợi tới lúc đi về thì tớ đã không nhịn được mà nôn lên người cậu, về nhà còn phải nhờ cậu chăm sóc tớ, quét dọn vệ sinh cho tớ…

 

Đợi sau khi tớ tỉnh rượu chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp cậu nữa.”

 

“Năm đó, tớ bất ngờ xảy ra quan hệ với Nhan Từ Khuynh, chuyện mất mặt như vậy tớ cũng không gạt cậu. Bây giờ cậu cũng không cần phải gạt tớ, chúng ta hoà nhau rồi.

 

“Hai chuyện này không giống nhau, chuyện của cậu và Nhan Từ Khuynh đều đã là chuyện của quá khứ, còn chuyện của tớ thì bây giờ hay tương lai đều vẫn vậy. Cậu nghĩ thử xem, tớ còn chưa buông người đàn ông kia xuống được đâu, sau này chắc chắn tớ vẫn muốn tìm cậu để cậu ở bên cạnh tớ, nhiều lần như thế cậu chê tớ phiền thì làm sao. Tớ cũng chỉ có một người bạn tốt là cậu thôi.” Hạ Lan Châu vừa làm nũng vừa bị rượu làm cho điên loạn, cô ấy đùa giỡn ầm ï, Dương Họa Y thật đúng là không thể đưa cô ấy đi nồi.

 

Hạ Lan Châu uống đến say khướt, nói những vấn đề suy luận mà không thể nào giải thích được, Dương Họa Y cũng không nói gì được cô ấy, chỉ có thể ở yên một chỗ với cô ấy mà thôi.

 

Quả thật không có cách, cô gọi hai chiếc xe taxi ở trước cửa quán bar để cô ấy đi lên, sau khi ghi lại biển số xe và chụp lại khuôn mặt của tài xế thì lúc này mới yên tâm để cô ấy đi.

 

Cô thở dài, đi lên chiếc taxi đậu phía sau.

Bình Luận (0)
Comment