Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 433

Chương 433:

 

Hình nhự Dương Họa Y hiểu ra gì đó, cô nhìn Dương Tuyết Nhỉ ngồi chồm hổm dưới đất khóc thút thít rồi xoay người rời đi Cổ tay cô bị Nhan Từ Khuynh kéo lại, anh vòng cánh tay dài ở trước người cô rồi nói với Dương Tuyết Nhi: “Tháo ra”

 

Dương Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hồng: “Tôi không có lấy thứ gì khác.”

 

Nhan Từ Khuynh nói: “Tháo quần áo ra.”

 

Dương Tuyết Nhi làm theo, nhưng sau đó anh lại nói: “Ném vào thùng rác.”

 

Đồ bị bàn tay của cô ta chạm vào, anh sẽ không cần nữa.

 

Dương Tuyết Nhï vốn đang khóc đến mức mặt đỏ bừng cả lên, bây giờ gương mặt lại lúc đỏ lúc trắng.

 

Anh làm vậy là chê cô ta sao?

 

Nhan Từ Khuynh cho cô ta một đáp án khẳng định: “Sau này đừng đụng bậy vào bất kỳ thứ gì trong nhà, nếu không thì cứ bồi thường theo đúng giá.”

 

Lòng tự ái yếu ớt của Dương Tuyết Nhi hoàn toàn bị đụng chạm: “Anh muốn đuổi tôi đi thì cứ việc nói thẳng, đừng sỉ nhục tôi như vậy”

Tải app truyện hola nhé cả nhà!

Tay của mình không bẩn, tại sao thứ bị mình chạm vào đều biến thành đồ bỏ đi chứ?

 

Nhan Từ Khuynh nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Dương Họa Y ngắm nhìn, ánh mắt lại hờ hững đáng sợ: “Nếu đã biết cô ở đây làm tôi chướng mắt, bây giờ còn muốn tìm cơ hội làm bà chủ sao?”

 

“Thời kỳ phong kiến đã qua từ lâu rồi, bây giờ là chế độ một vợ một chồng, nếu cô muốn làm kẻ thứ ba một cách danh chính ngôn thuận thì tôi có thể tống cô ra nước ngoài.’ Lời này cực kỳ khó nghe, ý định xấu.xa mới vừa nảy mầm trong đáy lòng Dương Tuyết Nhi bị vạch trần, uất ức đáng thương lau nước mắt: “Nếu đã như vậy, tại sao các người còn đồng ý để tôi ở lại?”

 

Nhan Từ Khuynh chế giễu: “Mắt cô mù hay là tai cô điếc, không phải cô biết rõ tình huống ngày hôm đó thế nào rồi sao?”

 

Dương Tuyết Nhi hoàn toàn không còn hy vọng gì, cô ta lau nước mắt đi ra ngoài: “Vậy tôi đi là được”

 

“Đứng lại” Nhan Từ Khuynh gọi một tiếng.

 

Dương Tuyết Nhi dừng bước, xoay người lại rụt rè nhìn anh.

 

Lại nghe anh lạnh lùng nói: “Lúc đi cầm quần áo đi luôn, ném vào thùng rác dưới lầu.”

 

Mặt Dương Tuyết Nhi thoáng cái trắng bệch.

 

Nói đến cùng, bọn họ vẫn coi cô ta là đồ bỏ đi.

 

Không, là ngay cả đồ bỏ đi cũng không bằng.

 

Cô ta phải đi về tìm dì Lâm, cô ta muốn nói cho dì Nhan biết không phải là cô ta không muốn sống ở chỗ này, mà là bọn họ đuổi mình đi.

 

Dương Họa Y tựa vàõ trong lòng anh, phía sau là một bầu trời xanh biếc như đã được gột rửa, cô lẩm bẩm: “Cứ đuổi cô ta đï như vậy thì phải ăn nói với mẹ thế nào đây?”

 

Nhan Từ Khuynh nói lời chứa đầy yêu thương vào tai cô: “Chỉ cần có em ở đây, anh không sợ gì cả”

 

Cô mở trừng hai mắt, đôi mắt trong suốt gợn sóng lăn tăn.

 

Nhưng cô sợ…

 

Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, rõ ràng cô có nhà có cha mẹ lại trở thành trẻ mồ côi. Bạn thân nhiều năm cũng trở thành người đâm dao sau: lưng mình, người chồng cô một lòng yêu thương lại giấu cô tất cả mọi chuyện Cảm giác an toàn của cô biến mất gần như không còn.

 

“Anh yêu em” Anh cúi người nhẹ giọng nỉ non vào tai cô.

Bình Luận (0)
Comment