Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 68

Chương 68:

Hiểu rõ từ đầu đến cuối, Dương Họa Y tức giận, buồn phiền, cô cầm cốc thuỷ tinh lên rót cho mình một cốc nước.

Đáng tiếc nước trong ấm trà là nước sôi, ngoài đồ đi thì không có cách nào uống được, hơn nữa còn làm bỏng tay. Cô đang cân nhắc xem có nên mở tủ lạnh để tìm chút đồ uống thì có một bóng dáng to lớn bước về phía cô.

Sau khi Dương Họa Y thoát ra khỏi vòng tay của Nhan Từ Khuynh, anh cũng đi theo phía sau, chẳng qua là Họa Y không biết.

Anh nheo mắt liếc nhìn, chậm rãi đi về phía cô, thiếu chút nữa là chạm vào cô.

Nhưng anh không làm vậy, anh thích hưởng thụ cảm giác mèo vờn chuột này.

Trong không gian, tất cả đều là hương vị ngọt ngào của cô.

Tuy nói người con gái này chưa giỏi trong việc giường chiếu nhưng cô quả thật là một báu vật.

Từ thân thể của cô cho đến hương vị của cô… Tất cả đều xứng đáng được anh trân trọng.

Dương Họa Y không ngờ tới phía sau bỗng nhiên có người, cô cầm cốc nước xoay lại, vô tình đụng phải Nhan Từ Khuynh, nước nóng trong ly tràn ra đồ lên người anh.

Chiếc áo sơ mi của Nhan Từ Khuynh được vén lên đến khuỷu tay, làm lộ ra làn da tiếp xúc với nước nóng, lập tức sưng đỏ.

Cốc nước trong tay cô lập tức rơi xuống, trên mặt đất liền hiện ra những mảnh thuỷ tỉnh nhỏ, âm thanh vụn vỡ làm kinh động đến bên ngoài.

Dương Nhã Tuyết  hét đến chói tai: “Anh rể, anh bị bỏng rồi!”

Nhan Từ Khuynh đến nhà họ Dường, Dương Nhã Tuyết  không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đề có thể ở một mình với anh. Nhan Từ Khuynh không ở đó, cô ta cũng không muốn ở lại nên đã chạy theo tới đây.

Thật không ngờ lại gặp phải loại tình huống như thế này: “Tại sao lại có thể để xảy ra chuyện này, anh rể đến nhà em làm khách thì xảy ra chuyện như này, thứ lỗi gia đình đón tiếp không chu đáo. Quản gia!

Mau lấy hộp y tế lại đây, anh rề bị thương.

Để tôi băng bó vết thương cho anh rể.”

Dương Họa Y nhìn dáng vẻ lo lắng của Dương Nhã Tuyết , bỗng nhiên cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Nghĩ lại những gì em gái nói, cảm thấy không đúng lắm. Dù sao em gái cũng mới mười tám tuổi, năm nay bước vào đại học, có lẽ bản thân cô đã nghĩ nhiều rồi.

Dương Họa Y nhìn thấy cổ tay Nhan Từ Khuynh bị bỏng lại thấy dáng vẻ kia của Dương Nhã Tuyết , coi như không có chuyện gì xảy ra, vòng qua đống thuỷ tỉnh trên mặt đất chuẩn bị trở về phòng.

Cổ tay Dương Họa Y bị Nhan Từ Khuynh bắt được, anh dùng sức kéo, cô đứng không vững liền ngã nhào vào vòng tay anh.

Chân đi dép lê suýt chút nữa dẫm lên mảnh thuỷ tỉnh, tay người đàn ông kia sử dụng chút lực giữ lấy phần mông đầy đặn của cô, giúp cô tránh khỏi mảnh vỡ trên sàn nhà.

Anh cau mày: “Đi đường không biết để ý xem dưới chân có gì à?”

Cô mím môi không giải thích, cô mà lại thất thần, quả nhiên là cô có vấn đề.

Anh cũng không buông tay, ôm cô đi đến chỗ không còn mảnh thuỷ tinh rồi mới nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Cô cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Lúc này sắc mặt anh mới tốt hơn vài phần: “Lần sau nhớ chú ý hơn.”

“Ừ, tôi cảm thấy trong người không thoải mái, tôi nghĩ mình nên về phòng nghỉ ngơi trước.”

Còn chưa kịp để anh ngăn cản, cô đã dép đôi dép đi mất.

Lông mày của Nhan Từ Khuynh càng thêm nhíu chặt, vừa rồi còn không sao, sao bỗng dưng lại xuất hiện bộ dạng mất hồn mất vía?

Anh quay người lại thấy cô gái nhỏ đẳng sau đang nói chuyện để lấy lòng anh, anh như chợt hiểu ra điều gì. Dương Họa Y, không lẽ là cô đang ghen à.

Tâm tình bỗng nhiên trở nên tốt hơn, trên nét mặt mang theo ánh cười.

Nhìn thấy hai người hành động thân mật, anh rể thế mà lại dễ dàng bao dung tha thứ cho chị gái, điều này làm cho Dương Nhã Tuyết  cảm thấy khó chịu.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn vờ nở một nụ cười nói: “Từ nhỏ tính cách chị ấy đã như thế, anh rể biết là được rồi.

Nhan Từ Khuynh nhìn thấy dáng vẻ ấy của Dương Nhã Tuyết , trên khuôn mặt nở một nụ cười.

Một nụ cười kia thật sự mê luyến và quyến rũ, làm cho đối phương hít thở không thông.

Trong một khắc đó, Dương Nhã Tuyết  rơi vào trầm luân không thề kiểm chế.

Bình Luận (0)
Comment