Khó khăn lắm mới đến
cuối tuần, có thể nghỉ ngơi, lúc này lại có người hẹn tôi đi dạo phố.
Hơn nữa, người này lại là Tiết Vân Phong, khiến tôi nôn ra máu.
Tôi thực sự không nghĩ ra, tiểu thiếu gia này vì sao lại tìm tôi đi dạo
phố? Tôi thứ nhất không phải bạn cậu ta, thứ hai không phải là người yêu cậu ta, hơn nữa tôi là vợ của bạn trai cậu ta…thân phận này đối với
cậu ta mà nói, phải là tương đối ngượng ngập chứ?
Đương nhiên rồi, tôi càng không tin đây là do mê lực của tôi sinh ra…con người tôi đây vẫn còn biết lựa sức mình.
Vậy là tôi nghi hoặc hỏi cậu ta: “Vì sao lại tìm tôi đi dạo phố?”
Cậu ta trả lời cụ thể mà lại mơ hồ: “Bởi vì cần cô giúp đỡ.”
Thế là tôi càng thêm nghi hoặc. Nhưng sau khi bị tiểu chính thái giám này
nước mắt lưng tròng nhìn trong năm phút, cảm xúc của người mẹ trong lòng tôi thức thời lại phát tác, thế là tôi cắn răng đồng ý yêu cầu của cậu
ta.
Tiểu chính thái kêu lên một tiếng sung sướng, ôm lấy tôi, còn nói: “Tôi biết ngay là cô sẽ giúp tôi mà! Ha ha ha ha…”
Tôi vùng vẫy đẩy cậu ta ra, trong lòng không hề cảm thấy khó chịu: “Xin cậu đó, cậu em trai, phiền cậu tự trọng một chút.”
Tiết Vân Phong thả tôi ra, trên mặt thoáng chút khinh ghét, tôi một lượt từ
trên xuống dưới, cuối cùng nhìn vào ngực tôi, nói: “Thật chướng mắt.”
Tôi: “…”
Tôi tắc nghẹn, run rẫy rút giấy ăn lau lau mồ hôi. Lúc này tâm trạng của
tôi rất phức tạp, rất tươi đẹp, cũng rất ưu tư. Tươi đẹp là đó, nhiều
năm là vậy, cuối cùng có người chú ý đến phần ngực của tôi rồi…Ưu tú đó
là, cậu ta nói ngực của tôi chướng mắt…
Đúng vào lúc tôi không
biết phải làm thế nào, Giang Ly lái chiếc BMW lẳng lơ của anh ta dừng
lại trước cửa công ty tôi. Tôi có chút ngượng ngập, thế là không đợi
Giang Ly xuống xe, vội vàng chạy đến,
Tiết Vân Phong đột nhiên từ phía sau gọi tôi lại, tôi quay đầu, chỉ thấy khuôn mặt cậu ta hung dữ
nhìn tôi “Nếu như cô dám cướp Giang Ly của tôi, tôi sẽ…” Cậu ta nói cái
gì đó, rồi tạo tư thế tay cắt cổ tôi.
Tôi khẽ run, cười khan: “Làm sao có thể, làm sao có thế…”
Quan Tiểu Yến tôi làm sao có thể sa đọa đến mức cướp người đàn ông của một người đàn ông?
Tôi có thể bê tha như vậy hay không…
Tôi chui vào xe của Giang Ly, nhoài lên cửa sổ nhìn Tiết Vân Phong đứng
cách đó không xa đang nhìn chăm chú về phía chúng tôi, trong lòng có
chút phân vân.
Giang Ly đột nhiên nói: “Cô rất thân với cậu ấy?”
“Không có!” Tôi quay đầu, cần thận hỏi: “Giang Ly, anh…anh rốt cuộc có thích Tiết Vân Phong không?”
Tôi cảm thấy dáng vẻ nói chuyện của Giang Ly lúc này rất nghiêm túc, điều
này nói rõ anh ta vẫn rất để ý đến chuyện “tôi có ý đồ với Tiết Vân
Phong không?”, vậy thì, trong lòng anh ta thực sự còn có cậu ấy nhỉ? Thế là tôi cười he he rồi đáp: “Đâu có, đâu có, tôi làm sao dám chứ…tôi chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao chưa từng nhìn thấy anh hẹn hò với cậu ấy…”
Giang Ly nhướn mày, dường như có chút bất mãn: “tôi và cậu ấy hẹn hò làm sao có thể để cô nhìn thấy chứ?”
Tôi gượng gạo cười cười, nói: “Cũng đúng, nhưng mà vì sao anh không qua đêm ở bên ngoài…” Tôi nói đủ rõ ràng rồi chứ?
Giang Ly cong môi, liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Được thôi, vậy hôm nay
tôi sẽ qua đêm ở bên ngoài, tôi xem cô có ngủ một mình nổi không.”
Tôi ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng cười lắc đầu nịnh
bợ: “Dưa ép chín thì không ngọt, hai người bọn anh vẫn cần tu luyện thêm nhỉ, he he he he…”
Thế là Giang Ly thu nụ cười u ám, tập trung lái xe.
Tôi đột nhiên nhớ lại biểu hiện khinh gét khi Tiết Vân Phong nhìn vào ngực
tôi, có phải tất cả gay đều gét ngực phụ nữ không? Thế là tôi hiếu kỳ,
lén lén nhìn Giang Ly một cái, nói: “Cái kia, Giang Ly à, tôi hỏi
anh…anh nói xem, tôi…Ấy, ngực của tôi có phải là rất chướng mắt không?”
Giang Ly nhanh như bay, nhìn tôi một cái, tiếp đó coi như chẳng có chuyện gì đáp: “Không chướng mắt, có thể bỏ qua.”
Tôi: “…”
Tôi lại rút giấy ăn ra lần nữa, lau…nước mắt.
Thứ bảy, ánh nắng mặt trời thật rạng rỡ. Tôi xuống taxi, nhìn thấy cách đó
không xa, Tiết Vân Phong đang đứng trước cửa trung tâm thương mại. Đứa
trẻ này bất luận lúc nào, bất luận địa điểm nào, đều thích trang điểm
chu đáo, tỉ mỉ, thêm vào đó là dung mạo tinh tế, khí chất nhàn nhã của
một quý công tử. Hơn nữa, trên người cậu ta còn có một vẻ đẹp khó phân
biệt được giới tính, không giống với sự dịu dàng của phụ nữ và mạnh mẽ
của đàn ông, vẻ đẹp của cậu ta giống như nước suối ngọt lành, thanh
khiết, sảng khoái, hợp lòng người, thấm vào ruột gan. Lúc này Tiết Vân
Phong đứng ở trước cửa trung tâm thương mại vô cùng nhàm chán, thu hút
được rất nhiều ánh mắt của những người qua đường bất luận là nam hay nữ. Thế là tôi không kìm nén được cảm thán, loại người này có thể hấp dẫn
được Giang Ly, cũng coi là hợp tình hợp lý.
Tôi cười he he chạy
đến phía trước, sau khi chào hỏi, tôi và Tiết Vân Phong, cùng nhau đi
vào trung tâm thương mại. Tôi vừa đi vừa hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn mua cái gì?”
Tiết Vân Phong: “Mua quà tặng.”
Giáng sinh và năm mới sắp đến rồi, cậu bé này mua quà tặng cũng là hợp tình hợp lý, nhưng mà vì sao lại phải kéo tôi đi?
Tiết Vân Phong nhìn ra thắc mắc của tôi, thế là nói: “Tôi muốn mua quà cho Giang Ly, đương nhiên cần cô đi cùng.”
Tôi lắc đầu, cười nói: “Hóa ra là chuyện này, vậy cậu định tặng anh ấy cái gì?”
Tiết Vân Phong giận dữ nói: “Nếu như tôi mà biết tặng anh ấy cái gì, còn tìm cô làm gì chứ?”
Cũng đúng, tôi quả nhiên bị sắc đẹp của cậu ta làm cho hồ đồ rồi, đầu óc không còn nhanh nhạy nữa.
Tiết Vân Phong ngẫm nghĩ, giải thích: “Tôi muốn tặng quà sinh nhật, chứ không phải là quà giáng sinh.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Sắp sinh nhật Giang Ly à, khi nào vậy?”
“Cô không biết sao?” trong mắt Tiết Vân Phong phát sáng rừng rực, dáng vẻ rất hưng phấn.
“Sinh nhật anh ấy là ngày hai mươi lăm tháng mười hai, cô lại không biết! Có
thể thấy Giang Ly thực sự không thèm để ý đến cô, tốt quá rồi…”
Tôi lau mồ hôi, Giang Ly không để ý đến tôi, là một sự việc rất đáng chúc mừng sao?
Tôi định thần, tiếp đó phát hiện ra một sự việc rất thần kỳ: “Sinh nhật của Giang Ly cùng ngày với Chúa Giêsu, chẳng trách anh ta biến thái như
vậy!”
“Sai!” Tiết Vân Phong lườm tôi một cái, cải chính: “Nên nói là, sinh nhật của Chúa Giêsu cùng ngày với Giang Ly, cô có hiểu không?”
Sao, có gì khác nhau sao?
Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng người trong trung tâm thương mại cũng không nhiều, đơn giản bởi vì…đồ ở đây quá đắt.
Tôi đi phía sau Tiết Vân Phong, nhìn các bảng giá, nhất thời cảm thấy xung
quanh có một luồng khí lạnh dần bao bọc. Hóa ra trong xã hội của chúng
ta, cuộc sống của giai cấp bóc lột đã hủ bại đến mức này rồi!
Tôi lòng đầy căm phẫn, Tiết Vân Phong đột nhiên quay đầu lại nói: “Rốt cuộc cô có biết Giang Ly thích gì không vậy?”
Tôi xua tay: “Đùa à, đến sinh nhật của anh ta là ngày nào tôi còn không
biết, cậu cảm thấy tôi sẽ biết anh ta thích gì sao? Ngoài trừ việc biết
anh ta không thích ăn cay ra, nhưng thứ khác tôi đều không biết chút gì, được chưa!”
Tiết Vân Phong cau mày: “Vậy chẳng phải tôi tìm cô là mất công toi sao?”
Tôi gật đầu: “Hoàn toàn chính xác.”
Tiết Vân Phong vô cùng đáng thương nhìn tôi: “Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào?”
Thiện tai, bình thường khinh bỉ không thèm để ý đến tôi, hễ cần tôi giúp đỡ
là lại bắt đầu dùng mỹ nam kế, giả vờ đáng thương với tôi, tiểu chính
thái này thật sự đáng ghét! Nhưng mà, nhưng mà…dù gì tôi đã bị lừa như
vậy, nhưng hễ nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu ta, trái tim của tôi cũng mềm yếu hơn…
Thế là tôi vỗ vào vai tiểu chính thái, giọng điệu nặng nề nói: “Vậy thì chúng ta hỏi thẳng anh ấy không phải là được rồi sao?”
Tiểu chính thái nghiêng đầu: “Muốn hỏi thì cô đi mà hỏi.”
Tôi không hiểu, thêm vào đó là bất mãn: “Vì sao? Rõ ràng là cậu mua quà cho anh ấy…”
Cậu ta đá chân: “Tôi xấu hổ…” Nói rồi, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương khiến người ta động lòng nhìn tôi.
Tôi run rẫy móc điện thoại ra, tôi hỏi, tôi hỏi chẳng phải được sao…
“A lô, có chuyện gì vậy?” Tiếng của Giang Ly không khó chịu lắm, may quá, may quá.
Tôi cười hì hì, cố gắng dùng giọng điệu thoái mái nói: “Anh chàng đẹp trai, anh thích cái gì?”
Giang Ly ở đầu bên kia trầm ngâm một hồi, hỏi: “Quan Tiểu Yến, cô không gọi nhầm đó chứ?”
Toát mồ hôi, một chút hài hước cũng không có. Tôi đành đi thẳng vào vấn đề
chính: “Giang Ly à, sắp đến sinh nhật anh rồi, anh muốn quà gì?”
“Quà?” Giọng nói của Giang Ly rất vui vẻ, rất động lòng, điều này chứng tỏ tâm trạng của anh ta không tồi, xem ra tôi lựa chọn đúng thời gian rồi.
Bên kia, Giang Ly lại nói: “Quan Tiểu Yến, cô có bản lĩnh rồi đó.”
Tôi có chút không hiểu, lẽ nào anh ta biết bây giờ tôi đang đi cùng Tiết
Vân Phong sao? Cái gọi là có bản lĩnh rồi là ý gì, là nói tôi có gan
chạy ra ngoài bao bạn trai của anh ta? Vậy thì, đây là một câu mang
giọng điệu uy hiếp rõ ràng? Tôi cảm thấy rùng mình, cẩn trọng nói: “Cái
đó…để sau tôi sẽ giải thích với anh. Mau nói đi, anh muốn cái gì?”
Giang Ly cười đùa nói: “Tôi muốn cô, cô cho không?”
Tôi nhất thời không đứng vững, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, còn may Tiết Vân Phong kịp thời đỡ tôi một tay.
Thiện tai, tôi sớm đã biết, tiểu tử Giang Ly này, nếu anh ta dung tục thì,
cũng là một kẻ hàng đầu! Tôi cảm thấy con người Giang Ly thực sự không
có ý nghĩa, bạn nói xem bây giờ tôi đang ở dưới ánh mắt bức ép của bạn
trai anh ta, chọn quà tặng cho anh ta, anh ta lại thản nhiên giày vò
thần kinh yếu đuối của tôi, thật quá đáng quá rồi!
Tôi đứng vững lại, định thần, nghiêm túc nói: “Anh nói mau, anh thích cái gì?”
Cuối cùng, Giang Ly bị khí thế của tôi làm cho sợ hãi (tôi cho rằng như
vậy), thế là anh ta lười nhác đáp lại: “Tùy cô, tặng gì tôi cũng thích.
Dù tôi có mong muốn gì, cô cũng không nhất thiết phải làm.”
Câu
nói này của Giang Ly càng khiến tôi thêm chắc chắn, anh ta biết chuyện
tôi đang cùng Tiết Vân Phong đi mua quà cho anh ta, hơn nữa biết là Tiết Vân Phong mua quà, chứ không phải là tôi…Giang Ly à, anh thật giỏi đó,
anh có giao tình gì với Gia Cát Lượng vậy?
Tôi ngắt máy, Tiết Vân Phong nhìn tôi tràn đầy hy vọng, căng thẳng hói: “Anh ấy có nói muốn gì không?”
Tôi vỗ vỗ vào vai cậu ta an ủi: “Yên tâm đi, anh ấy nói tùy cậu, tặng cái gi, anh ấy cũng thích.”
Mắt Tiết Vân Phong sáng lên: “Thật sao?”
Tôi gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật bị thảm. Vì sao hai người bọn họ còn cần đến tôi làm máy truyền tin chứ…