Vốn dĩ tôi cho rằng
tối nay chắc mình lại không ngủ được, nhưng không ngờ rằng lúc nửa đêm
mơ mơ màng màng ngủ mất, hơn nữa còn ngủ một giấc rất say, đến ngày hôm
sau lúc Giang Ly đến gõ cửa phòng tôi, tôi mới dậy.
Có lẽ là vừa
mới ngủ dậy nên đầu óc tương đối hỗn độn, tôi lại mơ mơ hồ hồ xuống
giường, ra mở cửa, sau đó thò đầu ra, lười nhác nói với Giang Ly: “Gõ
cái gì mà gõ, chẳng phải anh có chìa khóa sao?”
Giang Ly sững lại nói: “Vậy lần sau tôi sẽ không gõ nữa.”
Tôi cảm thấy mình hình như lại phạm một sai lầm rồi, thế là lập tức lắc lắc đầu, nói: “Sau này không cho phép tự tiện vào phòng tôi!”
Giang Ly không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Tôi lại bổ sung: “Còn nữa, tối qua anh không phải là mộng du chứ? Nửa đêm chạy đến phòng tôi làm cái gì?”
Giang Ly: “Chẳng qua là muốn xem xem cô có ngủ được không.”
Tôi: “Sau đó thì sao?”
Giang Ly: “Lần đầu tiên cô không ngủ, lần thứ hai và lần thứ ba cô ngủ giống như lợn.”
Tôi phẫn nộ nhìn anh ta, hoàn toàn không nói được gì, anh còn đến phòng tôi ba lần?
Giang Ly không để ý đến sự phẫn nộ của tôi, hiên ngang nói: “Không thì làm thế nào, còn muốn tôi cõng cô đi bệnh viện?”
Được rồi, Giang Ly hiếm khi thể hiện lòng tốt, tôi nhịn!
Thực ra chẳng có gì đáng tức giận thật sự. Bởi vì, Tết Dương lịch đến ròi.
Tết Dương lịch nghĩa là gì chứ? Trước ngày hôm qua, Tết Dương lịch đối với
tôi chẳng qua chỉ là một kỳ nghỉ, chẳng khác biệt gì lớn so với ngày
Quốc tế Lao động, Tệt Trung thu, nhưng mà Tết Dương lịch của năm nay sẽ
trở thành Tết Dương lịch vô cùng ý nghĩa, sẽ trở thành một Tết Dương
lịch được liệt vào sử sách quang vinh của Quan Tiểu Yến tôi, sẽ là một
Tết Dương lịch thành công, Tết Dương lịch thắng lợi, Tết Dương lịch để
giai cấp nông nô đổi đời…
Nói trắng ra, hôm nay, ngày mai, ngày
kia, tên Giang Ly này sẽ bị tôi sai khiến… hễ nghĩ đến đây tôi liền hưng phấn khác thường, mạch máu cuộn trào, chỉ hận không thể ngồi lên cổ
Giang Ly, dùng xích tròng vào cổ anh ta dắt đi. Thì sao chứ, Quan Tiểu
Yến tôi cũng có ngày được bắt nạt Giang Ly thế này!
Vừa nghĩ đến
đây, tôi đột nhiên cảm thấy, thực sự tối qua mình bị Giang Ly ức hiếp
cũng đáng giá, được rồi, tôi là một người không có tiết tháo như thế
đấy…
Giang Ly cũng vô cùng tự giác làm nô lệ, vừa sáng sớm mua đồ ăn về đợi tôi thức dậy, làm đúng bổn phận. Tôi nhìn Giang Ly một cái
mang tính khích lệ, bắt đầu hưởng dụng bữa sáng. Nhưng mà khi ăn sáng,
tôi phát hiện ra một vấn đề kỳ quái, trên lòng bàn tay của tay trái và
tay phải Giang Ly có dán băng dán vết thương… Thiện tai, tiểu tử này lại làm trò quỷ gì vậy?
Tôi đặt chiếc bánh bao nhỏ xuống, cầm một bàn
tay của Giang Ly lên, nhìn kỹ trong ngoài một chút, kỳ quái nói: “Giang
Ly, băng dán vết thương của anh có phải là sắp hết hạn dùng không hết
không?” Nhưng mà dùng không hết anh cũng có thể dán lên đầu lên chân lên mông, dán trong lòng bàn tay… vẫn thật là sáng tạo, quả nhiên biến thái chính là biến thái.
Giang Ly hất tay tôi ra, lạnh tanh nói: “Liên quan gì đến cô.”
Anh tạo phản rồi à, dám nói với chủ nhân như thế này! Thế là tôi lừ mắt,
ném đũa xuống bàn, hung dữ nói: “Giang Ly, anh bây giờ là nô lệ, còn nói thế này với chủ nhân nữa, cẩn thận tôi khắc chữ lên mặt anh!”
Giang Ly không lên tiếng phản kháng, đập một quả trứng gà, bóc vỏ rồi đặt vào trong bát của tôi, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, cười đến mức có thể gọi
là nghiêng nước nghiêng thành, tôi kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi cả
xuống đất.
Không ngờ được, thật không ngờ được, Giang Ly này còn
có thể xứng được với từ “quyến rũ”… Tuy tôi rất không muốn thừa nhận,
nhưng nụ cười của anh ta vừa rồi thực sự giống như một cảnh xuân rực rỡ
khiến người ta bất giác ngừng thở, bị cảnh đẹp này làm cho rung động.
“Chủ nhân, ăn trứng gà.” Giọng nói thấp trầm mà dịu dàng của Giang Ly giống như tơ lụa thượng hạng tuôn ra.
Tôi khẽ run rẩy, dụi dụi mắt, cưỡng ép mình di chuyển ánh nhìn từ trên
khuôn mặt của Giang Ly đến quả trứng gà trong bát. Phải biết là, sắc đẹp dù có đẹp hơn nữa cũng không thể nhét đầy bụng, tôi là một người rất
thực dụng.
Thế là tôi chọc quả trứng gà, hung mãnh cắn.
Trước đây, đối với kỳ nghỉ Tết Dương lịch, tôi chẳng có kế hoạch gì. Vốn dĩ
tôi là một người không thích ra khỏi cửa, huống hồ tôi còn rất sợ lạnh,
thế là định Tết Dương lịch ở trong nhà ăn uống ngủ nghỉ, hưởng thụ cuộc
sống của bà chủ thời phong kiến. Nhưng bây giờ không giống nữa, tôi thay đổi suy nghĩ. Bạn nói xem, Giang Ly hiếm khi bị tôi chà đạp một lần,
nếu như tôi không lôi anh ta đi lòng vòng ra ngoài, vậy thị lãng phí tài nguyên biết bao.
Nhưng mà đi đâu đây?
Lúc này, nô lệ nào đó hiến kế: “Đi trượt tuyết thì thế nào?”
Chủ của nô lệ nào đó gật đầu, kế này rất hay. Nhưng mà… tôi không biết…
Nô lệ nào đó cốc vào đầu của chủ nô lệ: “Không biết có thể học, đồ ngốc!”
Chủ nô lệ giận dữ nhìn, anh làm phản rồi, nói chuyện kiểu gì thế!
Nô lệ nào đó thế là đổi cốc thành xoa, nhẹ nhàng vỗ về đầu của chủ nô lệ,
tình cảm dịu dàng trong mắt có thể nhỏ ra nước: “Chủ nhân, tôi có thể
dạy cô.”
Chủ nhân… nôn rồi…
Tuy tôi không biết trượt tuyết nhưng cân nhắc đến chuyện tôi trời phú thông minh (đây coi như tự cao
hứng…), xem ra trượt tuyết cũng là việc chẳng có gì quá khó. Tôi đang
muốn chỉnh trang đồ đạc, Giang Ly đột nhiên lên tiếng: “Cô có ván trượt
tuyết không? Cô có trang phục trượt tuyết không? Cô đặt vé chưa?”
Tôi đần ra, lắc đầu.
Giang Ly chán nản lắc đầu: “Vậy thì bây giờ cô đi là đi xem cửa lớn của bãi trượt tuyết nhỉ?”
Tôi ủ rũ gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Thế là chủ nô lệ bị nô lệ lôi đến trung tâm thương mại.
Tôi nhìn Giang Ly, đang đứng trước gương, càng nhìn càng không thuận mắt.
Thiện tai, tiểu tử này thương ngày trưng ra bộ mặt đẹp đến mức chẳng còn gì để nói tôi đã nhin anh ta rất lâu rồi, bình thường chỗ có thể cười
nhạo anh ta cũng chỉ có một điểm là “không biết mặc quần áo”, bởi vì
thường anh ta chỉ mặc sơ mi, quần bò, sau đó khoác bừa chiếc áo khoác
ngoài…nhưng mà bây giờ?
Thế là tôi đột nhiên phát hiện, tiểu tử
này đâu phải là không biết kết hợp trang phục, anh ta căn bản chỉ là
lười kết hợp mà thôi!
Anh ta dẫn tôi đến trung tâm thương mại, đi lượn hơn một tiếng đồng hồ, đem các loại quần áo ướm lên người tôi so
sánh, lúc thì nói chiếc áo khoác này màu sắc kết hợp không đẹp, lúc
thì nói chiếc quần kia không có dáng, lúc thì lại nói bộ này thực sự
rất đẹp, đáng tiếc là cô gầy quá tay nhỏ không mặc được…Hất bàn! Anh
muốn cười nhạo thân hình của tôi thì cứ nói thẳng ra, dùng cách nói bóng nói gió này làm gì chứ?!
Cuối cùng, Giang Ly đập bàn quyết định
được một bộ, tôi mặc vào rồi đứng trước gương xoay mấy vòng, phát hiện
thực sự không tồi, rất trẻ trung, rất năng động, hơn nữa khiến tôi rất
dũng cảm, hiên ngang, nói chuyện càng thêm tự tin, giống như ghép trên
quảng cáo của một tạp chí nào đó.
Tôi đang muốn khen ngợi Giang
Ly mấy câu, lại nghe thấy anh ta nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cho
tôi một bộ dành cho nam giống kiểu của cô ấy.”
Đợi sau khi Giang Ly đi từ phòng thử đồ ra, tôi… bi phẫn.
Anh ta từ đầu đến đuôi đều là bộ y phục mà tôi thử, kết quả quần áo tôi thử mặc lên người anh ta còn đẹp hơn so với mặc lên người tôi cả trăm lần!
Bộ trang phục này mặc trên người tôi nhiều nhất cũng chỉ năng động như
mô phỏng, kết quả mặc lên người anh ta thì hoàn toàn phát huy được hơi
thở của sự vận động, anh ta giống như là kiện tướng thể thao đã từng
trải qua trăm trận chiến, tôi thậm chí còn xuất hiện ảo giác, dường như
nhìn thấy anh ta giẫm lên ván trượt, lướt như bay ở bãi trượt tuyết.
Đứng cùng với Giang Ly, anh ta là ngựa trắng anh tuấn, còn tôi chỉ là con chuột nâu quê mùa.
Thế là tôi chuyển từ ngưỡng mộ sang đố kỵ…
Giang Ly hình như cảm thấy ánh mắt tràn đầy thù địch của tôi, anh ta nhìn về
hướng tôi, mỉm cười với tôi. Khiêu khích, sự khiêu khích trắng trợn!
Tôi còn chưa nói gì, chỉ cảm thấy nhân viên bán hàng ở bên cạnh loạng
choạng một cái, sau đó cô ta bám vào giá áo, hai gò má ửng hồng đa tình
nhìn Giang Ly.
Chủ nô lệ… lại nôn rồi…
Ăn cơm trưa xong, tôi hỏi Giang Ly buổi chiều đi đâu, Giang Ly nói: “Đi thăm mẹ vợ nhé!”
Tôi nghĩ cũng đúng, lâu rồi chưa gặp bà, rất nhớ bà. Thế là gọi điện thoại
cho bà, lão thái thái kia vừa nghe thấy chúng tôi muốn đi thăm, vui vẻ:
“Vừa hay mẹ muốn hát karaoke, bọn con hát cùng nhé!”
Tôi thản
nhiên gập điện thoại lại, chẳng thấy lạ trước hành vi này của bà. Lại
nói mẹ tôi tuy là lão thái thái gần sáu mươi tuổi, nhưng bà điên hơn
tôi, những thứ bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi thích chơi, bà cũng
thích. Bà còn từng có một người bạn trai trên mạng mười tám tuổi, kết
quả cả ngày đuổi theo đứa trẻ kia, bảo người ta gọi bà là bà nội, sau đó đứa trẻ kia trong lúc tức giận liền đẩy bà vào danh sách đen.
Nhìn đi, Tiếu Khởi Linh, trên thế giới này, người có thể chịu đựng được mẹ cũng chỉ có đứa con gái ruột của mẹ thôi.