Vận may của Lâm Như đến rồi.
Vận may đúng là không thể nào nói trước được, khi nó không đến thì dù có
muốn nó cũng không đến, khi nó đã đến thì dù không muốn cũng không thể
ngăn lại được.
Ngày hôm đó, Lâm Như được Viện trưởng gọi tới phòng làm việc.
Viện trưởng lau đi lau lại chiếc kính cận vừa dày vừa nặng nói: “Lâm Như à,
mấy năm qua cô làm việc rất xuất sắc, quan hệ giao tiếp xã hội cũng giải quyết khá tốt, quan trọng hơn, y thuật của cô rất tinh thông, y đức lại rất cao đẹp, chưa từng bị ai phản ánh cô nhận hối lộ bao giờ, cũng chưa bao giờ vì tiền thưởng ít nhiều mà gây sự với đồng nghiệp hay với lãnh
đạo. Như thế rất tốt, bệnh viện của chúng ta có được những vị bác sỹ
giỏi như cô cũng thấy rất tự hào”.
Khi Viện trưởng nói những lời
này, Lâm Như càng nghe càng thấy lạ, càng nghe càng thấy đầu óc trống
không, Viện trưởng hàng ngày bận bịu công việc sao hôm nay lại ngồi đây
nói những lời hoa mỹ như thế, liệu có phải Viện trưởng muốn nhờ cô làm
giúp việc gì không, hay là thông qua cô nhờ Hứa Thiếu Phong giúp chuyện
gì? Nếu không ông ta vô duyên vô cớ lại nói những chuyện như thế? Cô
thực sự muốn ngắt lời ông ta, có ý định mấy lần nhưng vẫn không được nên đành phải ngồi nghe ông ấy nói tiếp.
Viện trưởng nói: “Hiện giờ, vị trí lãnh đạo các khoa ở bệnh viện chúng ta còn thiếu một chân, nói
cụ thể hơn là Khoa Phụ sản còn thiếu chân Phó Chủ nhiệm khoa, thông qua
sự xem xét của Đảng ủy bệnh viện chúng ta, nhất trí đề cử cô lên chức
Phó Chủ nhiệm đó, hôm nay gọi cô tới đây, chính là để hỏi ý kiến của cô. Nghe nói trong tháng này Ủy ban Thường vụ Thành ủy có cuộc thảo luận
nghiên cứu vấn đề cán bộ các ngành khoa học, nếu cô không có ý kiến gì,
tôi sẽ lập tức báo cáo lên Cục Y tế thành phố, sau đó Cục sẽ báo cáo lên Ban tổ chức Thành ủy, dự tính quyết định bổ nhiệm sẽ về trong nay mai
thôi”.
Viện trưởng nói Đông nói Tây một hồi cuối cùng mới đi đến
then chốt của vấn đề. Lâm Như vừa nghe, trong lòng không nhịn được cười, nhưng trên gương mặt vẫn cố gắng giữ vẻ dè dặt. Mặc dù Lâm Như không
phải là kẻ ham mê quyền chức, nhưng khi thấy hàng loạt những người tư
cách kém xa cô đều đã được thăng cấp, đặc biệt là những kẻ tuổi tác ít
hơn, trình độ kém hơn cô lại được lên quản lý cô thì trong lòng cũng
thấy hơi khó chịu. Nhưng dù khó chịu mấy cũng phải nhịn, không còn cách
nào khác, nghĩ rằng mặc dù mình không làm lãnh đạo nhưng trong nhà có
một người làm quan cũng đủ rồi, bản thân không được làm quan, được làm
phu nhân của một vị quan cũng tốt rồi, cũng được rất nhiều người phải
cầu xin rồi, vì vậy trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái. Sự thay đổi
nghiệt ngã của thời gian đã xóa nhòa đi nét sắc sảo trên gương mặt,
nhưng Lâm Như không ngờ được rằng vào cái giai đoạn bình lặng nhất của
cuộc đời, việc tốt đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô, điều này đối
với cô mà nói, không thể không ví như nấm mốc gặp mưa xuân.
Trong lòng cô hiểu rất rõ, cho dù vui mừng đến mấy nhưng ngoài mặt vẫn phải
làm ra vẻ như không có chuyện gì, như thế mới khiến cho Viện trưởng cảm
thấy cô là người đặt công việc và nhiệm vụ lên hàng đầu, chứ không phải
là người phụ nữ nông cạn, lòng dạ xấu xa thèm muốn hư vinh. Nghĩ như
thế, cô liền nói: “Cảm ơn sự tin tưởng của Viện trưởng dành cho tôi, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ làm lãnh đạo, có thể cũng sẽ không làm tốt
được chức lãnh đạo này. Hơn nữa tôi cũng đã hơn 40 tuổi rồi, đề bạt lên
thì cũng chẳng làm được mấy năm”.
Viện trưởng nghe đến đó, liền
tiếp lời: “Cô Lâm Như, thực sự rất xin lỗi cô! Chúng tôi đề bạt cô có
chút muộn màng, đương nhiên trong đó có rất nhiều yếu tố, tôi cũng không tiện nói ra. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, hơn 40 cũng chưa phải là
muộn gì lắm, tôi cũng ngoài 40 tuổi mới được đề bạt lên chức Chủ nhiệm
khoa, đến 50 tuổi mới được chính thức lên chức Viện trưởng này. Chế độ
bây giờ là như thế, nhất định phải từng bước từng bước một, hãy làm Phó
Chủ nhiệm trước, hai năm sau làm Chủ nhiệm, đợi đến lúc làm Chủ nhiệm
rồi, có cơ hội sẽ được bổ sung vào hàng ngũ lãnh đạo của bệnh viện. Cô
yên tâm, dựa vào năng lực làm việc của cô, tôi tin không đến vài năm sau cô có thể thăng chức”.
Trời ơi! Lâm Như nghe Viện trưởng nói
thiếu chút nữa thì kêu lên. Viện trưởng hôm nay sao thế nhỉ, có phải
uống nhầm thuốc không, sao lại như thế? Việc đề bạt này, vốn dĩ phải là
cấp dưới xin cấp trên, cá nhân xin tổ chức, giờ ông ấy nói cứ như ông ấy đang cầu xin cô vậy. Cô thấy không nên vòng vèo nữa, cũng không nên
khiêm tốn thêm nữa, nhất định phải nhận lời, nếu không thì không biết
còn có lời nào thốt ra từ miệng Viện trưởng nữa, liền nói: “Cảm ơn sự
quan tâm và yêu quý của Viện trưởng dành cho tôi, ông đã nói thế, tôi
cung kính không bằng tuân lệnh, sau này xin ông hết lòng giúp đỡ chỉ
bảo!”
Viện trưởng lúc này mới vui vẻ cười, lau kính rồi lại tiếp
tục nói: “Thế mới phải. Cơ hội không phải lúc nào cũng đến, một khi đã
mất đi thì có muốn cũng chẳng được. Cô đã không có ý kiến gì, thì cứ như thế nhé. Mọi công việc sau này, chúng ta có thể trao đổi thêm”.
Lâm Như cảm ơn thêm một lần nữa, lúc cáo từ đi ra mới dám từ từ thở hắt ra. Về tới phòng làm việc của mình, cô vẫn nghĩ cứ như là còn trong mơ, vẫn hoài nghi những lời Viện trưởng nói liệu có phải là thật hay giả, Viện
trưởng liệu có phải uống nhầm thuốc rồi không? Việc tốt như thế này đến
với cô là một điều may mắn rồi nhưng sao Viện trưởng lại có vẻ như đang
cầu xin cô vậy, người khác nghe thấy không tin đã đành, đến cô cũng
không thể tin vào tai mình nữa.
Rót cốc nước uống liền một hơi,
trấn tĩnh lại, Lâm Như vẫn không thể hiểu tại sao Viện trưởng đề bạt cô, cũng không tìm ra lý do khiến Viện trưởng đề bạt cô lên chức Phó Chủ
nhiệm. Chức Phó Chủ nhiệm này mặc dù quyền lợi không phải lớn lắm, nhưng nói cho cùng thì cũng là lãnh đạo cấp vừa, một khi lên được chức đó,
đãi ngộ cũng tăng theo. Chức vị hấp dẫn như vậy, có rất nhiều kẻ nhòm
ngó mà không được, tự nhiên nó lại đến với cô mà lại đến một cách dễ
dàng, ắt hẳn trong đó phải có căn nguyên. Liệu có phải Viện trưởng muốn
thông qua cô nhờ Hứa Thiếu Phong giúp chuyện gì hoặc là có phải dùng
điều kiện gì để trao đổi hay không? Dường như điều đó là không thể, vì
nếu Viện trưởng có sự đổi chác nào với Hứa Thiếu Phong thì ông ấy nhất
định đã nói với cô, không thể che giấu như thế này được, nhất là việc có liên quan tới chuyện đề bạt, Hứa Thiếu Phong càng không thể không
thương lượng với cô. Loại trừ nguyên nhân này, thì có nguyên nhân nào
nữa? Nhìn cách nói chuyện của Viện trưởng, trong đó nhất định phải có
nguyên nhân, nếu không phải là do bị tác động, Viện trưởng sẽ không khẩn thiết với cô như thế.