Lúc này, Hứa Thiếu Phong đang đợi Lâm Như ở nhà, cảm giác đợi chờ này giống như cảm giác một người bệnh đang đợi bác sĩ đến chữa bệnh cho mình.
Nghe thấy có tiếng chuông cửa reo, Hứa Thiếu Phong đang ngồi ở ghế sofa bỗng nhiên đứng phắt dậy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Lâm Như,
không cần hỏi, anh cũng đoán ra được hết mọi chuyện, hy vọng cuối cùng
của anh đã tan biến rồi, nếu Vu Quyên Tú không nói giúp cho anh, điều đó có nghĩa sự việc lần này rất nghiêm trọng, anh không khỏi thở một hơi
dài, cầm túi xách cho Lâm Như, liền nói: “Không vấn đề gì, cùng lắm là
cách chức, chẳng sao”.
Lâm Như bỗng nhiên sà vào lòng ông nói: “Thiếu Phong tôi thực sự đã hết cách rồi!”
Hứa Thiếu Phong nhẹ nhàng xoa lưng Lâm Như, bỗng nhiên cảm thấy trên vai
mình ớn lạnh, trong lòng không tránh khỏi cảm giác tủi thân, giống như
an ủi bản thân, quay sang an ủi Lâm Như nói: “Không sao đâu, cấp trên đã quyết định như thế rồi, chúng ta có muốn thay đổi cũng không được, đành thuận theo tự nhiên vậy”.
Lâm Như bỗng nhiên quay mặt lại, rơm
rớm mắt nói: “Chúng ta không thể để thế này được, hay là, tôi đi tìm Lý
Mai Hoa, bà ấy không giống như Vu Quyên Tú, bà ấy dám nhận quà của người khác. Lần này phải biếu nhiều tiền một chút, phải biếu 50 vạn, không sợ bà ấy không giúp chúng ta”.
Thiếu Phong lắc lắc đầu nói: “Mất
công! Bây giờ tìm bà ấy cũng chỉ vô dụng thôi, Chung Học Văn chẳng qua
cũng chỉ là người chủ quản Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, ông ấy
lần này chẳng có chút quyền hành gì, quyền quyết định là ở Tổ Điều tra
Sự cố trên tỉnh, ngoài Thị trưởng Tô Nhuệ Hoa và Bí thư Uông ra, chẳng
ai có thể giúp chúng ta được cả”.
Đi đến ghế sofa, Hứa Thiếu Phong tắt tivi, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Lâm Như hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Chúng ta không thể ngồi
yên một chỗ mà xem cái chức Cục trưởng này tuột khỏi tay chúng ta được”.
Thiếu Phong nói: “Cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, Tổ Điều tra Sự cố tỉnh vẫn chưa thấy có biểu hiện gì”
“Đợi họ có biểu hiện ra ngoài không phải là đã quá muộn rồi sao?”, Lâm Như nói.
Hứa Thiếu Phong thở một hơi dài nói: “Người tính không bằng trời tính, bây giờ chỉ còn biết nghe theo ông trời sắp đặt thôi”.
“Khó khăn lắm mới có được như ngày hôm nay, bỗng chốc chỉ vì chuyện này mà mất hết sự nghiệp, thật khó mà chấp nhận được”.
Thiếu Phong nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lâm Như nói: “Thôi! Nghĩ thoáng lên một chút, chỉ cần sống khỏe mạnh là được, những thứ khác cũng chẳng quan
trọng”.
Lâm Như nói: “Nói thì cứ nói như thế, nhưng… tôi vẫn thấy không cam tâm chút nào”. Bỗng cảm thấy cay cay nơi sống mũi, Lâm Như
liền đi vào nhà vệ sinh.
Hứa Thiếu Phong từ từ ngồi xuống, nghe
tiếng nước chảy phát ra trong nhà vệ sinh, bất chợt cảm nhận một nỗi
buồn cô đơn từ trước đến giờ chưa từng gặp cứ bủa vây lấy anh không chịu buông tha. Lẽ nào, giống như dự đoán của Lâm Như, tất cả sắp sửa biến
mất khỏi tầm tay của anh?
Đợi mãi không thấy Lâm Như từ trong nhà vệ sinh đi ra, Thiếu Phong đang định vào đó xem cô ấy liệu có bị làm
sao không, bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại di động phát ra từ
phòng khách, đó là âm tin nhắn. Anh đến thư phòng, mở tin nhắn ra xem,
là tin nhắn của Trần Tư Tư, trong lòng bỗng nghĩ, bây giờ tâm trạng đang rối thế này, còn nhắn tin cho anh? Đọc dòng đầu thấy viết: “Em nhờ em
gái của Mã Trung Tân từ Thâm Quyến đến đây giúp anh, vừa rồi bọn em đã
ăn cơm với Mã Trung Tân, anh ta nói, anh cứ yên tâm, sẽ không có chuyện
gì đâu”.
Hứa Thiếu Phong vui mừng ra mặt, lập tức trả lời tin nhắn: “Em yêu! Cảm ơn em nhiều lắm!”.
Trần Tư Tư trả lời lại: “Anh có rảnh không? Đến quán Tiền Hải Mã gặp em”.
Ông liền đáp lại: “Được!”
Trả lời xong, ông ra khỏi thư phòng, miệng kêu lên: “Lâm Như! Tin vui! Tin vui đến rồi!”
Lâm Như từ trong nhà vệ sinh chạy ra, nhìn ông nói: “Có việc gì mà ông vui
vậy? Có phải là chúng ta gặp được cứu tinh rồi không?”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Không phải là cứu tinh mà là đại cứu tinh, một người bạn
học của tôi ở trên tỉnh là bạn thân với Mã Trung Tân trong Tổ Điều tra
Sự cố, buổi chiều tôi đã nhắn tin nhờ ông ấy giúp đỡ, ông ấy vừa nhắn
lại cho tôi, nói đã gọi điện nhờ Mã Trung Tân giúp cho rồi, ông ấy bảo
tôi bây giờ đi gặp Mã Trung Tân”.
Lâm Như vui mừng nói: “Vậy ông đi ngay đi”.
Thiếu Phong đáp: “Được rồi! Tôi sẽ đi ngay đây”.
Lâm Như chỉnh lại quần áo cho Hứa Thiếu Phong nói: “Có cần phải chuẩn bị cho ông ấy ít quà không?”
“Không cần đâu, nếu cần thiết thì đưa ông ấy đi uống rượu hoặc hát karaoke cũng được”, nói xong liền nhanh chóng đi ra cửa.
Đến quán Tiền Hải Mã, gặp Trần Tư Tư, nhìn thấy điệu bộ vui mừng của cô ấy
và Mã Được Được, ông rất muốn là một người bạn học của họ để có thể ôm
chặt cô ấy vào lòng.
Trần Tư Tư giới thiệu Được Được cho Hứa
Thiếu Phong: “Đây là Được Được bạn học của em”, sau đó hướng về phía Hứa Thiếu Phong giới thiệu với Mã Được Được: “Anh ấy là Hứa Thiếu Phong, là người mà tớ hay nói với cậu”.
Hứa Thiếu Phong liền nói: “Hóa ra là em, trong trí nhớ của anh, vẫn còn hình ảnh của em”.
Được Được liền cười nói: “Nếu như có, thì chắc chắn có hình bóng của cả em và Tư Tư, không thể chỉ có mình em được”.
Hứa Thiếu Phong cười nói: “Cũng có cả em nữa, mấy năm trôi qua, em vẫn xinh đẹp như xưa”.
Mã Được Được liền nói: “Làm gì có, em già rồi, cảm ơn anh đã quá khen”.
“Có gì mà già? Vẫn trẻ đẹp như xưa, không coi là già”, Hứa Thiếu Phong nói.
Trần Tư Tư tiếp lời nói: “Việc của anh, Được Được đã nói với anh trai cô ấy
rồi, anh không phải chịu trách nhiệm gì đâu, hai hôm nữa bọn họ sẽ đi”.
Thiếu Phong vui mừng nói: “Thật vậy sao?”
Được Được nói: “Đúng vậy, bọn em vừa ăn cơm với nhau, anh trai em đã đồng ý rồi, anh hãy yên tâm đi”.
Lúc này, Hứa Thiếu Phong mới thấy yên tâm, liền nói: “Cảm ơn Được Được, thật sự cảm ơn em”.